Lần , Qua Vi đổi, lối đ.á.n.h của cô trở nên phóng khoáng và mạnh mẽ hơn hẳn. Cô dùng ảo ảnh để đ.á.n.h lừa, cũng chẳng dùng dây leo để cản trở, mà chỉ thuần túy dựa quyền cước và bộ pháp để đối đầu.
Qua Vi càng đ.á.n.h càng hăng say, còn các giáo viên khu quan sát thì xem đến mức hào hứng dâng trào!
Cuối cùng, Qua Vi với ưu thế tuyệt đối hạ gục con robot, khiến nó ngã sõng soài mặt đất thể gượng dậy. Điểm đưa : Xuất sắc.
Dưới khu thi đấu, Qua Vi điểm thì hài lòng mỉm . Cũng uổng công cô tốn nhiều sức như .
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
Cô lau những giọt mồ hôi trán, rời khỏi nhà thi đấu và trở về ký túc xá.
Trong phòng một bóng . Qua Vi buồn chán một vòng, ăn nhẹ chút gì đó quyết định lên giường chợp mắt một lát.
Buổi chiều, Qua Vi tỉnh dậy với tinh thần sảng khoái, tràn đầy năng lượng. Vừa khỏi cửa thì cô gặp La Quân, hai liền rủ cùng đến địa điểm kiểm tra năng lực tinh thần.
“Qua Vi, chuẩn xong ?” La Quân hỏi với vẻ mặt ủ dột như đưa đám.
“Chuẩn gì cơ?” Qua Vi ngạc nhiên hỏi .
“Tớ đồn bài kiểm tra năng lực tinh thần siêu cấp khó, đặc biệt là cô Mary, cô thích khó sinh viên nhất đấy!” La Quân kể lể.
“Thật ? Cái tớ rõ lắm.” Qua Vi bất ngờ.
“Thôi kệ, đằng nào cũng thi, tới thì tới!” La Quân tự trấn an .
Khi cả hai đến nơi, Qua Vi nhận ít cũng vẻ mặt lo lắng, bất an y như La Quân, sợ rằng sẽ gặp chuyện gì đó khó lường trong bài thi.
“Kỳ thi bắt đầu, mời các thí sinh phòng! Hãy xuyên qua phòng thi và tìm lối thoát!”
Qua Vi đợi mười lăm phút thì thấy giọng điện tử thông báo thi.
Cô theo dòng bước phòng thi, khung cảnh bên trong chẳng khác nào một bãi Tu La. Mặt trời thiêu đốt cao, gió gào thét từng cơn, cuốn theo cát bụi mịt mù.
Lúc đầu, ai cũng bước một cách cẩn trọng, dè dặt. một đoạn, Qua Vi bắt đầu thấy lẩm bẩm một , đột nhiên bật khúc khích như mèo ăn vụng.
Đây là... ảo ảnh ? Hay là những cạm bẫy tinh thần sắp đặt sẵn?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-ta-deu-tham-tang-bat-lo/chuong-309.html.]
Qua Vi vài cứ vòng quanh tại chỗ, lòng thầm dấy lên một tia cảnh giác.
“Kia là La Quân!” Qua Vi trông thấy La Quân đang ngây dại ở một góc, cả trong trạng thái thất thần, rõ ràng lạc trong ảo cảnh. Cô do dự mà bước tới định nhắc nhở bạn .
Cô đưa tay lay La Quân, nhưng cô phản ứng. Cô bèn lén véo mạnh một cái, La Quân đau điếng , cuối cùng cũng bừng tỉnh.
“Cậu... Cảm ơn !” Nhớ việc chìm đắm trong một thế giới kỳ lạ thể thoát , La Quân hiểu rằng chính Qua Vi giúp , liền vội vàng cảm ơn.
“Tít. Chú ý vi phạm quy chế!” Một giọng điện tử vang lên bên tai nhắc nhở. Qua Vi chỉ mỉm , tiếp tục tiến về phía .
Đi một đoạn, cô như lạc một nơi vô cùng quen thuộc. Trước mắt là một đồng cỏ xanh mướt bạt ngàn, cỏ mọc cao dày, trải dài bất tận.
Nơi thật giống với đồng cỏ bên ngoài Đào Nguyên!
Qua Vi nghĩ , một bóng dáng màu xanh lục nhảy tót mặt cô.
Gương mặt tròn vo, đôi mắt to tròn xoe, một màu xanh đậm.
Đây chẳng là Người Nhái ? Ở đây cũng Người Nhái ?
Qua Vi nhíu mày. Không đúng, nơi !
Cô nhắm mắt , cẩn thận cảm nhận xung quanh. Gió ngừng thổi, gian trở nên tĩnh lặng đến lạ thường, chỉ thỉnh thoảng vang lên những tiếng quỷ dị rõ nguồn gốc.
Khi cô mở mắt nữa, mặt là một cánh cửa đang rộng mở, gì còn đồng cỏ nào nữa."
"Bên ngoài cánh cửa gì nhỉ? Lẽ nào đây chính là lối của bài thi ?
Qua Vi do dự cất bước, chầm chậm tiến về phía .
Vừa bước khỏi cửa, Qua Vi liền thở phào nhẹ nhõm. Bên ngoài là sân trường quen thuộc, từ dãy phòng học, con đường nhỏ cho đến từng bóng , tất cả đều quen đến lạ!
Toàn Qua Vi thả lỏng, cuối cùng bài thi cũng kết thúc !
Tuy vẫn luôn giữ sự tỉnh táo, nhưng thần kinh lúc nào cũng căng như dây đàn khiến cô thật sự thấm mệt. Cái mệt đến từ thể xác, mà là từ tinh thần.