Cả Nhà Ta Đều Thâm Tàng Bất Lộ - Chương 295

Cập nhật lúc: 2025-10-03 12:40:18
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Ây, cô bé giống hệt ông nội cháu thế, bịa chuyện cũng thể bịa như !” Ông Hạ liền ngắt lời Qua Vi. Hai ông cháu nhà coi ông là đồ ngốc ?

“Ông Hạ, ông cứ cháu hết ạ?” Qua Vi cuối cùng cũng cảm nhận sự bất lực và tức giận của ông nội .

“Được, , cháu !” Ông Hạ thấy đôi mắt to tròn long lanh ngấn nước của Qua Vi đang chằm chằm thì lập tức mềm lòng.

“Ông nội cháu dùng một loại d.ư.ợ.c tề phục hồi chi thể mà cháu mang từ tinh tế về, đó cánh tay mất của ông mọc ạ.” Qua Vi giải thích ngắn gọn.

“Tinh tế? Dược tề phục hồi chi thể? Cháu... con bé , cháu gì mà ông hiểu gì hết ?” Ông Hạ ngơ ngác, vẫn tài nào tin .

Lúc , vì cuộc tranh cãi của họ mà xung quanh tụ tập đầy những già trẻ con hóng chuyện. Ngay cả bảo vệ trung niên vẫn luôn ở cổng cũng tò mò .

Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!

Nghe thấy lời Qua Vi , bước chân của bảo vệ vội vã hơn. Anh chen qua đám đông trong cùng, “Cô gì thế? Có cô tên là... Qua Vi ?”

Không giống như những già và trẻ em trong viện dưỡng lão gần như tách biệt với xã hội bên ngoài, bảo vệ thích xem tin tức thời sự.

Qua Vi liền gật đầu, “ ạ, cháu là Qua Vi.”

“Thảo nào! bảo mà, mới nãy thấy quen quen, cứ như gặp ở , hóa bản tin!” Anh bảo vệ vỗ đùi, một cách phấn khích.

“Qua Vi?” Ông Hạ và những khác đều vô thức lặp . Cái tên quả thật chút quen tai."

“Cánh tay của ông Qua... thật sự tay giả đấy chứ?” Ông Hạ bán tín bán nghi hỏi khi chú bảo vệ Lưu kể xong.

“Ông thật đấy!” Qua Phú Quý ông Hạ còn lôi chuyện tay giả thì bốc hỏa, suýt nữa là nổi đóa lên.

“Ông Hạ ơi, tay của ông nội cháu là hàng thật một trăm phần trăm đấy ạ!” Qua Vi cũng nhấn mạnh một nữa.

“Phải , nãy ông Qua uống loại t.h.u.ố.c gì nhỉ?” Cuối cùng cũng thôi thắc mắc về cánh tay mà chuyển sang tò mò về lọ t.h.u.ố.c Qua Phú Quý uống.

đúng, t.h.u.ố.c gì mà thần kỳ ?” Loại t.h.u.ố.c quả thực quá sức tưởng tượng, thôi thấy lòng ngứa ngáy .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-ta-deu-tham-tang-bat-lo/chuong-295.html.]

“Loại t.h.u.ố.c thể giúp chi đứt mọc , là ba cháu mua giúp ông nội ở tinh tế. Lần cháu từ tinh tế về nên mang theo luôn.” Qua Vi giải thích cặn kẽ.

“Tay chân cụt mà còn mọc , những bộ phận khác thì ?” Một đột nhiên kích động hỏi.

Đó là một ông lão trạc năm mươi tuổi, đôi mắt ông sáng rực lên, ánh nóng bỏng tràn ngập hy vọng khi về phía Qua Vi.

Tất cả ở đó bỗng dưng im bặt. Ở đây lâu như , đa đều quen ông lão , cũng hiểu rõ vì ông hỏi như thế.

“Chuyện ... cháu cũng chắc nữa, để cháu hỏi ạ.” Qua Vi ngập ngừng.

“Được, , cháu hỏi giúp ông với!” Vừa , ông lão kéo một đứa bé vẫn luôn lấp ló lưng , “Đây là cháu gái ông, Tiểu Lâm, mắt của nó... Mắt của nó...”

Qua Vi cúi xuống , cô bé chỉ chừng năm, sáu tuổi, gầy gò yếu ớt như một mầm đậu nhỏ, mái tóc dài phần khô vàng. Cô bé khẽ nhắm mắt, để lộ hàng mi dài cong ngừng run rẩy.

“Mắt của em ạ?” Qua Vi tò mò hỏi.

“Ôi, đều tại chăm sóc nó cẩn thận, tròng mắt của nó bọn tinh tặc đáng nguyền rủa đó móc mất !” Ông lão đau đớn , “ đành đưa nó đến đây nương tựa.”

Câu như một hòn đá ném mặt hồ tĩnh lặng, ánh mắt của những xung quanh đều ánh lên vẻ căm hận, rõ ràng họ cũng tường tận câu chuyện .

“Bị tinh tặc móc mất ư?” Đây là đầu tiên Qua Vi đến chuyện , cô cảm thấy thật thể tin nổi. Một đứa trẻ nhỏ như , bọn chúng thể tay tàn nhẫn đến thế?

“Phải, đều tại vô dụng!” Ông lão bi thương , “Con bé đáng thương lắm. Bọn tinh tặc kéo đến, ba nó gọi đào khoáng. Thằng con tính tình nó ương bướng, nhất quyết , kết quả chúng nó xử ngay tại chỗ... Con dâu cũng là cương liệt...”

“Thế , lũ cầm thú đó còn mắt của cháu gái quá, chúng nó liền... liền móc mắt con bé ngay mặt .”

Lòng Qua Vi cuộn lên từng đợt sóng dữ. Bọn tinh tặc c.h.ế.t tiệt , rốt cuộc chúng gây bao nhiêu tội ác hành tinh quê hương của cô!

xổm xuống, nhẹ nhàng xoa đầu cô bé Tiểu Lâm, “Tiểu Lâm, để chị hỏi giúp em nhé!”

 

Loading...