“Mọi yên tâm, bọn cướp vũ trụ chúng giải quyết ,” cô mỉm giải thích, ánh mắt đảo một vòng quanh căn cứ.
Ánh hoàng hôn nhuộm một màu vàng cam rực rỡ lên gương mặt và dáng Qua Vi, tựa như khoác lên cô một vầng hào quang thiêng liêng. Rất nhiều năm , khi nhớ thời khắc , vẫn thể nào quên dáng vẻ của cô lúc .
Đám đông một nữa bùng nổ trong tiếng hoan hô. Ai nấy đều lộ rõ vẻ mặt như thoát chết.
Qua Vi dẫn tiền bối Phù Lan và Thủy Linh Lung xuống phi thuyền. Ngay đó, những thợ mỏ bắt cũng lượt bước xuống.
“Là Tiểu La về !”
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
“Mẹ ơi, mau kìa! Có bố ?”
“Bà ơi, con thấy bố , con mơ đúng bà?”
“Mẹ ơi, ai cũng thấy bố , con thấy bố hết ?”
Đám đông náo loạn cả lên. Những ban đầu còn từ xa quan sát cũng kìm mà ùa về phía cửa khoang phi thuyền. Sau hơn một tháng trời xa cách, những cuối cùng cũng đoàn tụ. Khắp nơi là cảnh tượng ôm chầm lấy , nức nở.
Qua Vi lách qua đám đông đang kích động, lúc mới thấy một đàn ông trung niên đang lặng lẽ ở cổng căn cứ. Cô sang Phù Lan, : “Tiền bối Phù Lan, là Tướng quân Hà của căn cứ chúng .”
Nghe Qua Vi , Phù Lan liền theo. Hai họ cách một đám đông, lịch sự gật đầu chào .
“Tiền bối Phù Lan, Linh Lung, qua đó một lát,” Qua Vi ái ngại .
“Cậu , ở đây với bà Phù Lan !” Thủy Linh Lung phất tay, vẻ mặt đầy tự tin kiểu “ ở đây, cứ yên tâm”.
Qua Vi rảo bước về phía Tướng quân Hà. khi cô ngang qua rìa đám đông, vạt áo cô bỗng một bàn tay nhỏ gầy gò níu chặt.
“Chị ơi.”
Một giọng lí nhí vang lên, yếu ớt như tiếng muỗi kêu, Qua Vi cố gắng lắm mới .
Cô cúi đầu xuống, thấy một bé gầy nhom. Đôi mắt to tròn của trong veo rụt rè như mắt nai con.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-ta-deu-tham-tang-bat-lo/chuong-268.html.]
Qua Vi thấy lòng mềm nhũn. Cô xổm xuống mặt bé, “Em trai nhỏ, chuyện gì ?”
“Chị ơi, bố em ạ?” Cậu bé lấy hết can đảm để hỏi, “Tại thấy bố em cả?”
Nói đến đây, nước mắt bé kìm mà lăn dài má. Nãy giờ cứ dán chặt mắt những bước xuống từ phi thuyền, dám chớp dù chỉ một cái, mà vẫn thấy bóng dáng của bố .
Niềm hy vọng tràn trề trong lòng bé dần lụi tắt, và Qua Vi lúc chính là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của .
“Em thấy bố ?” Qua Vi bé, trong lòng dấy lên một nỗi xót xa. Cô nhớ những hành vi tàn độc của bọn cướp mà các thợ mỏ kể. Cha bé, tám chín phần là c.h.ế.t thây .
Trong thoáng chốc, cô thấy thật khó xử. Làm cô thể sự thật tàn khốc với một đứa trẻ chứ?
“Thằng bé , chạy đây?” lúc , một phụ nữ trẻ tuổi đuổi tới, vẻ mặt tiều tụy xen lẫn tức giận, cô vỗ một cái lưng bé.
“Mẹ, con hỏi chị xem thấy bố ,” bé mắt đỏ hoe, tủi phụ nữ.
Nghe , sắc mặt cô sững , vẻ mặt hoang mang, bối rối.
Thật , cô sớm chồng gặp chuyện chẳng lành, nhưng vẫn thể tin nổi. Thậm chí , cô vẫn ngây ngốc chằm chằm phi thuyền, hy vọng thể nữa thấy bóng hình cao lớn mà ngày đêm mong nhớ.
Vậy nên cô chỉ lơ là một chút, thằng bé chạy mất, cô lo sốt vó.
“Tiểu Long, chúng về nhà thôi con,” phụ nữ trẻ xuống, giọng đầy bi thương.
“Không, con ở đây đợi bố,” bé bướng bỉnh đáp.
“Em trai nhỏ, bố em với chị là bố việc một nơi xa. Đợi khi nào em đủ mạnh mẽ thì thể tìm bố,” Qua Vi dịu dàng xoa đầu bé.
“Thật ạ?” Cậu bé mừng rỡ Qua Vi.
“Tất nhiên , tin em hỏi xem,” Qua Vi nháy mắt với bé.