Qua Vi nhận thấy phía phi thuyền, cách đó xa nhiều chấm đen li ti. Cô đang định bảo Giáp phóng to hơn nữa thì đột nhiên cảm thấy là lạ. Sao nhiệt độ xung quanh giảm xuống thế ?
“Chủ nhân, là A Kho Đạt!” Giọng A Đạt đầy phẫn nộ vang vọng khắp khoang điều khiển.
“A Đạt, . Lần , sẽ khiến hối hận vì sinh cõi đời !” Khuôn mặt Phù Lan sầm xuống như mây bão, đôi mắt cô như phun lửa, trừng trừng cái đầu trọc phi thuyền , nghiến răng kèn kẹt.
“Phù Lan, năm đó chính dẫn phục kích ?” Phong Thanh Dương kinh ngạc hỏi.
“Phải, chính là , hóa thành tro cũng nhận !” Phù Lan khẳng định.
Lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó thoát! Cô còn đang định tìm tên A Kho Đạt , ngờ tự mò đến!
“Ha, Phù Lan cô xem đây, đảm bảo sẽ đ.ấ.m cho đến đẻ cũng nhận !” Gấu Nâu phì một tiếng, hăm hở bẻ tay răng rắc.
“Mọi đừng tay vội, tên ranh ma quỷ quyệt, trơn như chạch!” Phù Lan ngăn .
“Hay là thế , chúng cứ ở đây chờ hai ngày nữa, đợi phi thuyền của Trung tâm Quản lý Hành tinh tới cùng tiến Trái Đất, tránh bứt dây động rừng.” Văn Tử Thuẫn bên cạnh đề nghị.
“Vậy cũng .” Phù Lan và những khác xong đều đồng tình.
Phi thuyền nhà họ Phong đúng là hoành tráng, nhưng quá phô trương. Lỡ như đám tinh tặc thấy phi thuyền của họ co giò bỏ chạy thì khó mà đuổi theo, dễ nảy sinh biến cố.
Thế là, chiếc phi thuyền màu đen của nhà họ Phong liền tìm một hành tinh nhỏ hoang vắng gần đó để tạm dừng chân.
Có lẽ vì sợ nhóm Phong Thanh Dương chờ lâu, nên chỉ mười ngày , phi thuyền của Trung tâm Quản lý Hành tinh đến nơi.
Cao Lượng Anh tin Trái Đất rơi tay tinh tặc thì lập tức chút chùn bước, còn Dade vốn nhát gan như chuột thậm chí bắt đầu nảy sinh ý định rút lui.
“Hừ, đồ vô dụng!” Gấu Nâu với đôi mắt to như chuông đồng trợn trừng Dade, vẻ mặt đầy khinh bỉ.
Thấy , Dade sợ sệt co rúm , nấp lưng Cao Lượng Anh.
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-ta-deu-tham-tang-bat-lo/chuong-261.html.]
Cao Lượng Anh vội lành: “Hùng tiền bối, đầu óc chỉ một đường thẳng thôi, để chuyện với .”
Gấu Nâu hừ lạnh một tiếng, chỉ Cao Lượng Anh: “Hừ, thế còn tạm !”
“Thôi nào Đại Hùng, cũng bớt lời . Đi, chúng lên phi thuyền bàn tiếp.”
Tất cả đều lên chiếc phi thuyền màu trắng của Trung tâm Quản lý Hành tinh. Con tàu bắt đầu tăng tốc bay về phía Trái Đất.
Vốn dĩ với phi thuyền màu đen chỉ mất một ngày đường, nhưng chiếc phi thuyền màu trắng của Trung tâm Quản lý Hành tinh ì ạch mất hơn hai ngày mới tới tầng khí quyển của Trái Đất.
Tại Trái Đất, chiếc phi thuyền màu đỏ của đám tinh tặc, một gã cao gầy mặt mày lấm lét đang hoảng hốt la lớn thiết liên lạc: “Lão đại, lão đại xong !”
Trên màn hình điện tử mặt gã, một đàn ông trung niên đầu trọc lóc chau mày. Mắt của che bởi một miếng bịt mắt màu đen, toát một luồng khí tức thảo khấu.
“Hoảng cái gì? Có chuyện thì , rắm thì thả mau!” Gã đầu trọc, A Kho Đạt, lạnh lùng quát.
“Vâng, lão đại ngài mau xem, một chiếc phi thuyền màu trắng đang ngừng tiếp cận!” Gã cao gầy chỉ màn hình khoang lái, kinh hãi kêu lên.
A Kho Đạt liếc màn hình. Trên đó, một chiếc phi thuyền màu trắng đang nhanh chóng xuyên qua những tầng mây.
Chỉ trong nháy mắt, thờ ơ phất tay: “Không , chỉ là một lũ sâu bọ mò tới thôi mà!”
Nói xong, màn hình mặt gã cao gầy tối sầm. “Ơ, lão đại!”
Nửa giờ , gã cao gầy nhịn mà gọi video cho A Kho Đạt: “Lão đại, ngài mau xem, chiếc phi thuyền đó bay thẳng về phía chúng !”
“Đã bảo đừng hoảng, chúng nó tới thì cứ tới, một lũ sâu bọ thì gì mà sợ!” A Kho Đạt đang nhàn nhã giường, lim dim hưởng thụ sự phục vụ của thuộc hạ. Nói xong, mất kiên nhẫn cúp máy.
Gã cao gầy một trong khoang điều khiển, mếu máo màn hình nữa tối đen, một dự cảm bất an mãnh liệt bao trùm lấy lòng gã.
Đây đúng là một con tàu trông bình thường, cấp bậc còn thua cả tàu của bọn họ, nhưng hiểu , gã cứ cảm giác chuyến gì đó mờ ám!