Hai cô gái đùa nghịch, tiếng trong trẻo vui vẻ vang vọng như một giai điệu tuyệt vời.
Trước khi Qua Vi rời khỏi Phong gia, tiền bối Phù Lan cho đến mời cô qua gặp mặt. Theo sự dẫn dắt của hầu, Qua Vi bước một khu vườn trăm hoa đua nở.
Người hầu cung kính với cô: “Qua tiểu thư, mời cô cứ thẳng trong ạ.”
Qua Vi gật đầu, một dạo bước sâu trong vườn.
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
Những đóa hoa đỏ rực rỡ, hoa tím sâu lắng, hoa vàng tươi tắn, hoa hồng dịu dàng, mỗi loài một vẻ, đua khoe sắc.
Giữa biển hoa , một ngôi đình gỗ ẩn hiện mờ ảo. Trong đình, một phụ nữ mặc váy đen đang lười biếng tựa , thấy Qua Vi đến, cô nhẹ nhàng giơ bàn tay thon dài trắng như ngọc lên vẫy: “Tiểu Vi đến , mau đây !”
Qua Vi bước đình, xuống đối diện Phù Lan theo lời mời.
Phù Lan thẳng , lấy một viên châu trong veo như pha lê đưa đến mặt Qua Vi: “Nửa năm qua cảm ơn em nhiều, A Đạt cũng quý em. dù nó cũng ở bên chị nhiều năm như , chị nỡ xa nó. Đây là chút lòng thành của chị.”
“Cái ... Tiền bối Phù Lan, nếu chị và A Đạt, lẽ bây giờ em vẫn còn ở Trái Đất, sống một cuộc đời ngây ngô và mờ mịt. Nếu lời cảm ơn, thì là Trái Đất chúng em cảm ơn chị mới đúng!” Qua Vi vội dậy, xua tay từ chối.
“Người Trái Đất các em câu , “bề ban cho, dám từ chối”! Tiểu Vi, em nhận .” Phù Lan nghiêm mặt, giả vờ giận.
Qua Vi cảm nhận viên châu tuy trông quá nổi bật nhưng chắc chắn là một vật vô cùng quý giá. Phù Lan kiên quyết như , cô cũng thể từ chối thêm nữa, đành cẩn thận đưa hai tay đón lấy.
“Tiểu Vi, đây là trí não phiên bản giới hạn mới nhất của liên bang, nó thể biến đổi ngoại hình theo ý của em. một điều em nhớ kỹ, trí não cũng là một sinh mệnh, chúng trân trọng và yêu quý chúng, vì thể nó sẽ là bạn đồng hành cùng chúng suốt cả cuộc đời!” Phù Lan tha thiết dặn dò.
Qua Vi nghiêm túc đáp: “Tiền bối Phù Lan, em nhớ ạ!”
“Tiểu Vi, em chỉ cần truyền tinh thần lực của viên châu là thể kích hoạt, trí não sẽ nhận em chủ.” Phù Lan thêm.
“Vâng, em đều nhớ kỹ ạ.” Qua Vi chăm chú lắng , khắc ghi từng lời của Phù Lan lòng.
“Được , chị sẽ bảo của Phong gia đưa em về, chị về .” Phù Lan phẩy tay, ý bảo Qua Vi thể .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-ta-deu-tham-tang-bat-lo/chuong-230.html.]
“Vậy em đây, tiền bối Phù Lan.” Qua Vi siết chặt viên châu trong lòng bàn tay, lời cảm tạ.
Khi Qua Vi khỏi vườn hoa, hầu lúc nãy vẫn chờ bên ngoài. Thấy cô , đó tiến lên : “Chủ nhân bảo đưa cô về.”
“Được, chúng thôi.” Qua Vi nắm chặt tay, cùng hầu rời khỏi Phong gia.
Bước xuống từ chiếc xe bay của Phong gia, Qua Vi nơi ở mà họ thuê, bất giác thở dài. Con đường của họ ở tinh tế vẫn còn dài lắm.
Cũng may các học viện quân sự bây giờ đều quản lý khép kín và cung cấp chỗ ở miễn phí, các trường khác cũng bao ăn ở, chỉ cần trả một khoản phí nhỏ là thể xách vali ở. Nếu , với đông như , chỉ riêng tiền thuê nhà là một khoản chi phí khổng lồ.
Khi Qua Vi đẩy cửa bước , Lâm và ba Qua đang đợi trong phòng khách, em trai Qua Đường ngủ say.
“Tiểu Vi, tiền bối Phù Lan...” Mẹ Lâm nhỏ giọng hỏi.
“Tiền bối Phù Lan về ạ, chị ở Phong gia .” Qua Vi hiểu ý .
Mẹ Lâm thở phào nhẹ nhõm. Tuy tiền bối Phù Lan trông dễ gần, nhưng một nhân vật lớn như ở đây, bà lúc nào cũng cảm thấy tự nhiên.
“Hôm nay ở Phong gia thế nào con?” Ba Qua quan tâm con gái.
“Cũng ạ, con gặp cả Linh Lung nữa.” Qua Vi đáp.
“Ồ, Linh Lung cũng ở đó .” Mẹ Lâm cũng lên, Linh Lung bạn, bà yên tâm hơn hẳn.
“Vâng, con còn gặp nhiều nhân vật lớn, hiệu trưởng trường con cũng mặt ở đó.” Qua Vi kể một lượt những chuyện xảy ở Phong gia hôm nay.
Mẹ Lâm và ba Qua , giờ thì họ chẳng cần lo lắng chút nào về sự an của con gái nữa, nhiều nhân vật lớn quan tâm như , chắc chắn sẽ vấn đề gì.
“Thôi , hôm nay con cũng mệt , mai còn đến trường nhập học nữa, ngủ sớm con.”
Biết những điều cần , thấy trời cũng khuya, Lâm và ba Qua liền nắm tay rời .