Ông liếc mắt qua tấm biển gỗ treo bên cạnh lồng, đó một dòng chữ rõ ràng: “Bọ cạp sa mạc, ưa môi trường ẩm ướt, tính tình kiêu ngạo khó thuần, kịch độc!”
Bố Qua con bọ cạp đang vênh váo giơ càng vểnh đuôi, quả thật càng càng thấy ưng ý. Ông hăm hở tiến gần nó.
Khoa Trị liệu, Lâm trong đám đông với chút lo lắng. Trước mặt họ là một nữ sĩ quan trung niên mặc quân phục màu hồng phấn. Bà mỉm hiền hòa với các thí sinh: “Phần thi của khoa Trị liệu chúng đơn giản, chỉ cần kiểm tra hiệu suất chữa trị của các bạn. Bây giờ mời theo .”
Bà xoay , dẫn cả đoàn đông đúc đến một bãi đất trống. Trên bãi đất nhiều lồng sắt nhỏ, và trong mỗi lồng đều nhốt một con chuột bạch.
Điểm chung của lũ chuột là tất cả đều “gãy chân”! Chân của chúng rũ xuống một cách yếu ớt, rõ ràng là do con cố tình gây !
Mẹ Lâm lặng lẽ dành một giọt nước mắt đồng cảm cho chúng. Không ngờ dù ở Trái Đất ở tinh cầu xa xôi , lũ chuột bạch vẫn thoát khỏi kiếp vật thí nghiệm! Chẳng lẽ vì sức sống của loài chuột quá mãnh liệt nên mới các nhà nghiên cứu “ưu ái” đến ?
“Được , hãy chọn đối tượng trị liệu cho , thời gian sẽ bắt đầu tính ngay lập tức!”
Giọng của nữ sĩ quan trung niên kéo Lâm khỏi dòng suy nghĩ vẩn vơ. Bà chọn đại một chiếc lồng sắt, và bài thi chính thức bắt đầu!
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
Mẹ Lâm xổm xuống, mở cửa lồng, động tác vô cùng dịu dàng. Bà nhẹ nhàng vuốt ve con chuột bạch, thì thầm an ủi nó.
Con chuột bạch ban đầu còn khó chịu khi lạ chạm , nhưng dần dần cũng ngoan ngoãn yên. Mẹ Lâm mừng thầm trong lòng, lúc mới bắt đầu đặt tay lên chiếc chân thương của nó, dị năng hệ Thủy từ từ truyền .
Con chuột chỉ cảm thấy một luồng ấm áp liên tục lan tỏa khắp chân, dễ chịu đến mức nó bắt đầu thiu thiu ngủ.
Mẹ Lâm chuyên tâm chữa trị nên hề để ý rằng phần lớn thí sinh khác vẫn đang vật lộn đấu trí đấu dũng với lũ chuột bạch. Chúng chẳng hề nể mặt ai, cứ hễ thí sinh nào chạm cái chân đau là chúng giãy nảy lên!
Sự thuận lợi của Lâm và vẻ ngoan ngoãn khác thường của con chuột bạch trong tay bà nhanh chóng thu hút sự chú ý của giám khảo.
Khoa Chiến đấu, nhóc củ cải Qua Đường thật sự quá nhỏ bé, gây chú ý cũng khó.
Khi Qua Đường cùng Ngô Thiên và Lâm Thanh đặt chân đến địa điểm thi, một tiếng huýt sáo vang lên: “Ối chà, đầu tiên đây thấy dắt con thi cùng đấy!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-ta-deu-tham-tang-bat-lo/chuong-217.html.]
“Chậc chậc, hai đứa con dễ thương ghê, mà hai đứa đủ tuổi ?” Một kẻ khác cũng hùa theo trêu chọc.
Lâm Thanh và Ngô Thiên mà ngơ ngác, con nào cơ? Con ở ?
Ánh mắt họ bất giác dời sang Qua Đường đang cạnh, trong đầu thầm nghĩ, lẽ nào? Bọn họ hiểu nhầm là bố của Qua Đường ư?
Đặc biệt là Lâm Thanh, cô tức đến sôi máu. Lão nương đây vẫn còn là gái tân nhé, con ở ?!
“Ngậm cái mồm thối của các !”
“Không ai bảo các câm !”
Lâm Thanh và Ngô Thiên đồng thanh gắt lên: “Đây là em trai của chúng !”
“Chậc, giấu đầu hở đuôi!” Nhiều vẫn tỏ vẻ tin, họ từng thí sinh nào nhỏ tuổi như .
“Ồn ào cái gì?” Một giọng lạnh như băng vang lên, cùng lúc đó, một ánh mắt đầy dò xét dừng Qua Đường. Một đứa trẻ như thế mà cũng đến dự thi, đây trò đùa ?
“Tất cả về vị trí, hai một đội!” Người đàn ông chỉ liếc Qua Đường một cái thu hồi ánh mắt, lạnh lùng lệnh.
Lâm Thanh vốn định lập đội với Qua Đường, nhưng Ngô Thiên nhanh chân giành , cô đành tùy tiện tìm một khác.
“Vòng một, hỗn chiến! Mỗi đội khiêu chiến ít nhất năm đội khác. Thắng năm điểm, thua điểm nào. Được , chuẩn ... Bắt đầu!” Người đàn ông dứt khoát phổ biến luật chơi sang một bên quan sát.
Qua Đường và Ngô Thiên đang suy nghĩ xem nên khiêu chiến ai thì đột nhiên bốn cùng lúc tiến đến mặt họ.
“Làm gì đấy? Là đến đây !” Hai trong đó thấy kẻ tranh giành với liền tỏ khó chịu.