Cùng lúc đó, Qua Vi nháy mắt với em trai. Qua Đường lập tức hiểu ý, gắp miếng trứng cuộn trong bát lên “a-um” một tiếng c.ắ.n mất một nửa.
Hay lắm, “trăng tròn” giờ biến thành “trăng khuyết”. Qua Đường đắc ý ngắm “tác phẩm” của .
*Cạch.*
Một bàn tay nhỏ thò từ bên cạnh, hất văng đôi đũa tay Qua Đường xuống bàn.
“Trứng cuộn là của tao với em tao, dựa mà mày ăn!” Qua Kiều cạnh Qua Đường từ lúc nào, cô bé trợn tròn mắt, hùng hổ chất vấn.
Qua Đường miếng trứng cuộn rơi bàn, những giọt nước mắt to như hạt đậu lập tức lăn dài má, bé nhắm mắt “oa” lên lớn.
“Oa... hu hu... trứng của con... hu hu...” Ai mà chẳng , cũng chứ bộ!
Qua Vi thấy thì đau lòng vô cùng, cô bé lao lên đẩy Qua Kiều một cái khiến nó loạng choạng.
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
Qua Kiều ngây một lúc, đột nhiên như một con trâu con, húc thẳng đầu về phía Qua Vi.
Qua Đường thấy thế cũng quên cả , vội vàng chạy tới kéo Qua Kiều .
Trong phút chốc, phòng ăn loạn như một nồi cháo, tiếng la mắng, tiếng lóc, tiếng cãi vã vang lên inh ỏi.
“Á! Đứa nào thất đức thế! Dám phóng điện giật tao!” Đột nhiên, Qua Kiều hét lên một tiếng thất thanh, lắc lắc cánh tay tê rần vì điện giật, Qua Vi và Qua Đường với vẻ mặt đầy lên án.
Qua Vi và Qua Đường liền ngơ ngác giơ hai bàn tay trống trơn của , hiệu cho Qua Kiều tự xem, bọn họ lấy dụng cụ chích điện?
“Thôi, tất cả im hết !” Qua Võ nãy giờ vẫn im lặng, đột nhiên đập mạnh đôi đũa trong tay xuống bàn, phát một tiếng “rầm” vang dội.
Tất cả đều giật b.ắ.n , phòng ăn bỗng chốc yên tĩnh đến mức cả tiếng kim rơi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-ta-deu-tham-tang-bat-lo/chuong-20.html.]
“Thím ăn xong thì về .” Qua Võ lạnh lùng liếc cô một cái, giọng lạnh băng, “Hôm nay chúng cũng về thăm bố.”
Khương Lệ giật ngẩng đầu ông chồng. Thú thật, cô vẫn luôn sợ , nhưng vì bình thường ông ít , càng hiếm khi nổi giận, nên cô gần như quên mất cảm giác đó.
Qua Võ bình thản thẳng cô, chờ đợi cô đáp lời.
Khương Lệ lập tức yếu thế, vội cúi gằm mặt để che giấu sự bối rối. Cô túm lấy thằng con Qua Gia Bảo đang ỳ đất, đ.á.n.h đét m.ô.n.g nó một cái: “Cái thằng tiền đồ ! Chỉ là một cái trứng cuộn thôi mà, lóc cái gì? là đồ nhà quê thấy sự đời!”
Qua Gia Bảo mặt mày ngơ ngác lôi xềnh xệch về ghế. Qua Kiều lúc cũng trở nên ngoan ngoãn lạ thường. Khương Lệ bấy giờ mới ngẩng đầu lên, xòa: “Anh cả, chúng em ăn xong chơi một lát về ngay.”
Qua Võ bình luận gì thêm, chỉ lẳng lặng cầm đũa lên. Cả nhà chìm khí nặng nề, cố ăn cho xong bữa sáng.
Ăn sáng xong, Khương Lệ viện cớ xem nhà lượn lờ khắp các phòng, miệng ngừng xuýt xoa trầm trồ.
Mỗi cư dân khi đến căn cứ đều ở nhà miễn phí trong nửa năm đầu. Sau nửa năm, nếu ở tiếp thì trả tiền thuê.
Gia đình sáu nhà cô đang chen chúc trong một căn phòng đầy 30 mét vuông, thể so sánh với căn hộ 130 mét vuông của họ ở thành phố S , càng khỏi đến việc đem so với căn nhà rộng hơn 150 mét vuông còn ban công siêu to khổng lồ của nhà cả.
Cay đắng nhất là, cái căn phòng rách nát , ở hết nửa năm còn trả tiền thuê! Khương Lệ ấm ức nên lời!
Nhà lớn là , nhưng đều trả tiền!
Bây giờ bố chồng thì cụt một tay, chồng cô là một kẻ vô tích sự, tiền thuê một căn nhà lớn như gia đình cô gánh nổi!
Trước , cô bao giờ coi Lâm Vân gì, chỉ cho rằng cô là một đứa nhà quê từ tỉnh lẻ. Ai ngờ phong thủy luân phiên, thời thế đổi ...
Càng nghĩ, lòng ghen tị trong cô càng dâng lên mãnh liệt. Ông chồng rốt cuộc gặp vận may ch.ó ngáp ruồi gì chứ? Nghe bây giờ ông nhập ngũ, còn coi trọng, nếu thì phân cho một căn nhà đến thế.
Giá mà căn nhà là của Qua Văn, chồng cô , thì mấy, cô khỏi tham lam nghĩ.