Qua Vi gật đầu, ba về phía chiếc xe bay đang lơ lửng gần đó trong.
Lúc , Thủy Linh Lung mới nhận vẻ mặt nặng trĩu của hai . Cô thắt dây an xong, sang hỏi Qua Vi: “Chị Vi, chuyện gì ? Sao nộp đơn ?”
Ha hả, Qua Vi cảm thấy cũng nổi nữa. “Bọn chị đủ tuổi thành niên, phép nộp đơn.”
Bạn xem tức cơ chứ?! Lặn lội đường xa đến hành tinh trung ương, hớn hở chạy đăng ký, kết quả thì ? Xin , quý khách đủ tuổi!
Cảm giác giống hệt như khi bạn chọn bộ váy xinh nhất, trang điểm lộng lẫy, đôi giày lung linh nhất, chuẩn khỏi cửa dự tiệc thì đột nhiên điện thoại gọi tới báo: “Xin , buổi tiệc hủy !”
Trời ạ... Qua Vi cảm giác như cục m.á.u đông nghẹn ứ ở cổ họng, cái cảm giác dở dang nửa vời thật sự khiến cô bực chết!
Thủy Linh Lung: “...”
Hình như cô thật sự chuyện . Hóa chị Vi cũng là vị thành niên, hóa việc xin gia nhập Liên Bang đợi đến khi trưởng thành mới ?
“Chị Vi, thế ba chị ?” Thủy Linh Lung nghĩ, đổi khác đơn là mà.
“Ba chị cũng đủ tuổi!” Qua Vi bực dọc đáp.
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
“Hả?” Thủy Linh Lung toát mồ hôi. Sao thể chứ, ba cũng thành niên ư? Con cái lớn thế mà vẫn là vị thành niên?!
“Làm cái vẻ mặt đó là hả?” Qua Vi xù lông. “Ở Trái Đất của bọn chị, 18 tuổi là lớn !”
18 tuổi thành niên ư? Thế thì nếu ở Trái Đất, cô cũng là lớn còn gì? Hóa ở hành tinh bản địa phúc lợi thế ? Có trời mới cô mong trưởng thành sớm, thoát khỏi cái mác vị thành niên đến mức nào!
Thủy Linh Lung cố gắng giữ bình tĩnh. Cô từng tiếp xúc với chuyện quản lý hành tinh nên nhiều việc rõ. mà, cô cũng chút tò mò. Cô rướn về phía Qua Vi, hiếu học hỏi: “Chị Vi, năm nay chị bao nhiêu tuổi ạ?”
Qua Vi thở hắt một , giọng rầu rĩ: “Mười sáu.”
Gì cơ?! Mười sáu tuổi? Thủy Linh Lung quá, hóa cô gọi “chị” bấy lâu nay, cuối cùng phát hiện “chị Vi” còn nhỏ tuổi hơn cả ?
Thủy Linh Lung bĩu môi: “Em thua luôn đấy chị Vi, em năm nay mười chín !”
Qua Vi vươn tay xoa đầu cô, an ủi: “Ngoan nào, đừng giận, chị nhỏ tuổi hơn thì em vẫn gọi là chị!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-ta-deu-tham-tang-bat-lo/chuong-191.html.]
Thủy Linh Lung trợn mắt, vẻ mặt phục. Dựa chứ? Rõ ràng là cô lớn hơn mà!
“Sao nào, em chị gọi em là chị?” Qua Vi trêu chọc.
Thủy Linh Lung thử tưởng tượng cảnh Qua Vi gọi là chị... Ôi, hình ảnh đó “” quá, cô dám nghĩ tới.
“Thôi , coi như em chịu thiệt .” Thủy Linh Lung đành khuất phục “uy quyền” của Qua Vi.
“ , Linh Lung, em mau cho chị về điểm tín dụng .” Qua Vi chợt nhớ lời Tag , vội vàng hỏi.
“Điểm tín dụng ạ?” Thủy Linh Lung ngẫm nghĩ một lát : “Mỗi khi sinh đều điểm tín dụng, ban đầu là một trăm điểm, đó sẽ tăng hoặc giảm trong quá trình trưởng thành. Đi học thi sẽ cộng điểm, giúp đỡ bạn bè cũng cộng điểm.”
Qua Vi hiểu , ở thời đại tinh tế, điểm tín dụng chính là một thước đo để đ.á.n.h giá công dân.
“Vậy em quen ai điểm tín dụng một vạn ?” Qua Vi hỏi.
“Một vạn điểm?!” Thủy Linh Lung la lên. Nhiều như thì chắc chắn cô , bây giờ cô còn tới một nghìn điểm nữa là!
Cô định lắc đầu thì chợt nhớ đến ba . Cô giơ tay lên hiệu: “Em mới hơn bốn trăm điểm thôi, để em về hỏi ba em xem !”
Qua Vi chỉ ôm chầm lấy Thủy Linh Lung mà thơm một cái: “Linh Lung, phiền em quá!”
Tần Nghị bên cạnh lặng lẽ quan sát, cũng gì cho . Mọi chuyện chút ngoài dự đoán của , nhưng trong lòng thực sự ơn Thủy Linh Lung.
Chiếc xe bay bắt đầu di chuyển, ba trò chuyện về khu nhà thuê.
“Linh Lung, trưa nay ở đây ăn cơm nhé?” Vừa xuống xe, Qua Vi giữ cô .
“Vâng ạ!” Thủy Linh Lung đồng ý ngay tắp lự. “Hai , em gọi video cho !”
Qua Vi gật đầu cùng Tần Nghị nhà.
Cánh cửa mở, ánh mắt trong phòng khách đều đổ dồn về phía hai , tràn ngập vẻ mong chờ.