“Chào , chúng đến để đăng ký gia nhập Liên Bang.” Tần Nghị nén sự kinh ngạc trong lòng, bình tĩnh .
“Vâng ạ, xin vui lòng cung cấp cho Tag tọa độ hành tinh của quý khách.” Tag lịch sự giơ tay .
“A Đạt, .” Qua Vi hiệu.
“Vâng thưa chủ nhân.” A Đạt bay , một luồng sáng xanh từ nó b.ắ.n thẳng robot Tag.
“Tít, nhận tọa độ hành tinh xác định, đ.á.n.h dấu.” Hai mắt xanh của Tag lóe lên, giọng điện tử đều đều vang lên, “Thưa quý khách, tọa độ thu thập xong.”
“Xin vui lòng đưa tay của ngài để thu thập thông tin cá nhân của từ hành tinh xác định.” Đầu của Tag về phía hai , cánh tay của nó ngừng dài , biến thành một đầu dò đưa đến mặt họ.
Tần Nghị đặt tay của đầu dò, một luồng sáng đỏ lập tức bao phủ lấy tay .
“Tít, từ hành tinh xác định là vị thành niên, đủ tư cách đăng ký.” Đôi mắt của robot Tag đột nhiên chuyển sang màu đỏ, giọng cũng vẻ lạnh lùng hơn.
Tần Nghị sững . Anh là vị thành niên? Năm nay hai mươi ba tuổi , đây là đầu tiên còn là vị thành niên!
Qua Vi cũng lắp: “Anh Tần... vị thành niên?”
Sao thể chứ? Giờ đây, chẳng lẽ gọi ba Qua đến?
“Tag, thể mạn phép hỏi một câu ?” Tần Nghị chợt nhớ đến chuyện Qua Vi từng tuổi thọ trung bình của trong tinh tế là hơn ba trăm tuổi, trong lòng bỗng dấy lên một dự cảm lành. “Ở tinh tế, bao nhiêu tuổi thì tính là thành niên?”
“Thưa quý khách, ở tinh tế, năm mươi tuổi là thành niên ạ.” Tag trả lời răm rắp.
Năm mươi tuổi?! Qua Vi và Tần Nghị trố mắt . Năm mươi tuổi mới là đủ tuổi thành niên ?
Tin quả thực là sét đ.á.n.h giữa trời quang! Qua Vi nghĩ đến lớn tuổi nhất phi thuyền của họ là ba cô, ông Qua Võ, nhưng năm nay ông cũng mới chỉ tròn bốn mươi!
Nếu như , chẳng phi thuyền của họ một ai đủ điều kiện để đăng ký ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-ta-deu-tham-tang-bat-lo/chuong-190.html.]
"Mãi một lúc lâu , Qua Vi mới lên tiếng: “Tag, bắt buộc là trưởng thành mới nộp đơn ?”
“ . Đơn xin gia nhập Liên Bang của một hành tinh do một công dân trưởng thành của hành tinh đó nộp.” Tag gật cái đầu máy móc một cách cứng nhắc.
“Không còn cách nào khác ?” Qua Vi lí nhí hỏi. Cô chợt nhớ Luật Bảo vệ Vị thành niên của Trái Đất mà từng học thuộc lòng. , vị thành niên là đối tượng bảo vệ, nhưng đồng thời, họ cũng đầy đủ quyền công dân.
Ở nhà gì cũng xin phép lớn, đến trường thì thầy cô chấp thuận. Cái cảm giác mất tự do, chẳng chút quyền cá nhân nào, ngờ lên đến tận thời đại tinh tế mà vị thành niên vẫn chịu sự đối xử y như .
“À... Cũng là hết cách.” Đôi mắt màu xanh lam của Tag chợt lóe lên. “Chỉ cần một công dân với điểm tín dụng một vạn bảo lãnh thì vẫn thể nộp đơn.”
Điểm tín dụng một vạn?! Đó là khái niệm gì thế?
Qua Vi và Tần Nghị bật dậy. Xem hôm nay họ thể thành việc đăng ký . Cô đành ngoài hỏi Thủy Linh Lung về chuyện điểm tín dụng .
“Tạm biệt.” Qua Vi và Tần Nghị chào Tag.
“Tạm biệt, hoan nghênh quý khách ghé thăm.” Giọng Tag vẫn ôn tồn.
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
Ngay lúc đó, một màn hình điện tử hiện mặt cả Qua Vi và Tần Nghị: “Kính chào quý khách, xin vui lòng đ.á.n.h giá chất lượng phục vụ của robot Tag. Một : Không hài lòng. Hai : Đạt yêu cầu. Ba : Hài lòng.”
Tuy cả hai đều thất vọng não nề về kết quả chuyến , nhưng thể phủ nhận rằng Tag giải đáp thắc mắc của họ vô cùng chi tiết và cặn kẽ. Vì , cả hai đều chọn mục “Hài lòng”.
Nhận đ.á.n.h giá, đôi mắt xanh của Tag vui vẻ cong lên thành hình trăng khuyết: “Cảm ơn đ.á.n.h giá của quý khách, hoan nghênh ghé thăm!”
Cánh cửa phòng tự động mở , hai bước ngoài.
Họ đến cửa Trung tâm Quản lý Hành tinh thì Thủy Linh Lung tíu tít chạy tới: “Xong ? Hiệu suất việc ở hành tinh trung ương càng ngày càng cao nhỉ!”
Qua Vi và Tần Nghị liếc . Cô nhóc đúng là vô tâm , thấy mặt mũi hai họ đang ủ dột hết cả đây ?
Qua Vi lắc đầu: “Chưa xong, bọn tớ nộp đơn .”
“Cái gì?” Thủy Linh Lung hét toáng lên, thấy tò mò ngoái , cô vội bịt miệng, hạ giọng: “Đi, xe .”