Bình thường, những nơi đều là khu quân sự tuyệt mật. Giờ đây, khi t.h.ả.m họa liên tiếp ập đến, chúng mới mở cửa để tiếp nhận những sống sót từ khắp nơi đổ về.
“Đi thôi, chúng đến thẳng Căn cứ.” Tần Nghị sang với phó quan của .
“Rõ, đoàn trưởng!” Viên phó quan nghiêm trang chào theo kiểu nhà binh truyền lệnh.
Nửa giờ , đoàn xe dừng một “con quái vật khổng lồ”.
Sở dĩ là vì Căn cứ rộng đến mức thấy điểm kết thúc, bộ đều là những dãy nhà thép san sát . Tông màu lạnh lẽo, tối tăm của nó mang một cảm giác uy nghiêm, sắt đá đến choáng ngợp.
Vừa trông thấy Căn cứ, hai mắt bố Qua sáng rực lên. Một luồng nhiệt huyết bỗng dâng trào trong lồng ngực, khiến ông kích động đến mức siết c.h.ặ.t t.a.y lái.
Tiểu Thiệt dường như cũng cảm nhận sự xúc động của ông, nó linh tính mà quấn quanh cánh tay, ngẩng cao đầu, dùng đôi con ngươi dọc to bằng hạt đậu nành chăm chú về phía .
“Tít! Trung đội trưởng Qua, là Tiểu Tề đây. Lát nữa cứ lái xe theo xe của đoàn trưởng Tần để căn cứ nhé!”
Chiếc máy tính cổ tay Qua Võ sáng lên, hiển thị một dòng tin nhắn.
“Đã rõ!” Qua Võ trả lời, nhanh chóng tách khỏi đoàn để lái theo chiếc xe quân dụng biển của đoàn trưởng, tiến bên trong Căn cứ.
Những chiếc xe còn thì tuân thủ đúng quy định: xếp hàng, chờ đăng ký thông tin mới phép .
“Dựa mà chứ?” Tiếng xì xào bàn tán vang lên từ đám đông đang xếp hàng.
“Anh quân đội tuyển dụng, là của chúng .” Người lính phụ trách đăng ký lạnh lùng đáp, mắt thèm ngẩng lên.
“Cái gì? Gia nhập quân đội còn đãi ngộ thế cơ ?” Một trai trẻ tò mò hỏi.
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-ta-deu-tham-tang-bat-lo/chuong-15.html.]
“ , chỉ cần vượt qua kỳ kiểm tra nhập ngũ thì cũng sẽ nhận ưu đãi tương tự.” Người lính nhân cơ hội quảng cáo tuyển quân một cách cực kỳ trơn tru, khuyến khích tích cực đăng ký.
Cậu lính trẻ cạnh lén giơ ngón tay cái, thầm nghĩ: “Lại bắt đầu lừa đấy. Sao luôn là yêu cầu nhập ngũ khắc nghiệt đến mức nào, và quân nhân thì nguy hiểm ?”
Người lính liếc mắt đáp , như thể : “Mấy chuyện đó họ khắc , gì!”
Qua Võ lái xe theo đoàn trưởng Tần, dừng một tòa nhà cao chọc trời.
Lúc , máy tính cổ tay của ông sáng lên. Ông vội vàng nhấn nút nhận cuộc gọi, một giọng lạnh lùng vang lên từ đầu bên : “Trung đội trưởng Qua, phòng của phân ở căn 9027, tòa nhà . việc , nếu vấn đề gì cứ liên lạc trực tiếp với Tiểu Tề.”
“Vâng, cảm ơn đoàn trưởng Tần!” Qua Võ lập tức đáp lời, giọng đầy ơn và kính trọng.
Qua Vi đợi bố kết thúc cuộc gọi mới hồn. Thì chủ nhân của giọng như chính là vị đoàn trưởng ?
“Bố ơi, bố ơi, đây là nhà mới của chúng ạ?” Vừa thấy bố cúp máy, Qua Đường ở ghế reo lên mừng rỡ.
Qua Võ và Lâm Vân mỉm , cùng phía với các con: “ , đây chính là nhà của chúng !”
Chiếc xe bay dừng ở bãi đỗ xe rộng rãi của tòa nhà. Cả nhà Qua Võ chỉ vội vã xách theo vài món đồ thiết yếu hào hứng chạy lên tầng chín mươi.
Vừa mở cánh cửa phòng 9027, Qua Đường hét lên đầy phấn khích: “Oa, nhà mới của rộng quá !”
Nói , bé liền chạy tót phòng khách, nhảy phóc lên chiếc ghế sô pha còn bọc tấm vải chống bụi màu trắng và nhún nhảy tưng tưng.
Qua Vi đóng cửa , gương mặt cũng ánh lên niềm vui sướng thể che giấu. “Bố ơi, nhà còn lớn hơn cả nhà ở thành phố E nữa!”
Ngay cả Lâm Vân cũng tạm quên luôn chuyện đang giận dỗi chồng. Giây phút , bà bỗng cảm thấy Tiểu Thiệt dường như cũng còn chướng mắt nữa, thậm chí càng càng thấy đáng yêu! Nếu nhờ nó, cả nhà bà ở trong một căn hộ tuyệt vời thế cơ chứ!