Qua Vi vươn vai một cái, cam chịu rời giường, vệ sinh cá nhân ngoài ăn sáng.
“Chị, chị ngủ nướng!” Cửa phòng mở, Qua Đường đang sô pha liền lon ton chạy tới, vẻ mặt đầy lên án, “Em chạy bộ buổi sáng về đây !”
“Lần chị sẽ thế nữa!” Qua Vi ngượng ngùng , dạo cô quả thực buông thả bản .
“Chị ơi, chị mau ăn sáng , chúng còn đón ba về!” Qua Đường nghĩ đến việc ba sắp về nhà thì vui vẻ hẳn lên.
“Ừ!” Qua Vi cũng vui. Cô ăn sáng với tốc độ nhanh như gió, dẫn theo em trai và “cái đuôi nhỏ” Nón Xanh cùng đến bệnh viện."
"Chẳng mấy chốc, Qua Vi và em trai đến bệnh viện.
Vừa khỏi xe, Nón Xanh mừng rơn, nó bay vút lên trời cao, sà xuống bụi hoa ven đường, chỗ nào cũng tò mò luồn lách .
Thấy hai chị em chuẩn bệnh viện, Qua Đường vội gọi: “Nón Xanh, mau đây!”
Nghe gọi, Nón Xanh lập tức ngưng trò nghịch ngợm, vội bay về bên cạnh hai .
Qua Vi vui vẻ bấm nút thang máy từ trường, nghĩ đến sắp gặp ba , cô chờ khe khẽ ngân nga một giai điệu nào đó.
Ba sắp xuất viện, cũng tìm việc yêu thích, em trai thì ngoan ngoãn hiểu chuyện, tâm trạng cô hơn bao giờ hết.
Dị năng hệ nước của cô biến dị, thiên về khả năng chữa trị, và là siêu lợi hại!
Lần , cô y tá Tiểu Tình tuy khoa trương, nhưng một điểm cô hề sai: hiệu quả trị liệu từ dị năng của Lâm vô cùng rõ rệt!
Những vết thương nhỏ gần như chữa lành chỉ trong một giây. Đến như ba Qua thương nặng như mà chỉ cần tĩnh dưỡng ba ngày hồi phục bảy, tám phần.
Vết thương của ba cô mà đặt ở thời , ít nhất cũng mất hơn một tháng mới bình phục nổi.
Khi Qua Vi và Qua Đường đến ngoài cửa phòng bệnh, ba Qua đang Lâm dìu chầm chậm hành lang.
“Ba! Mẹ!” Qua Đường thấy ba ba chân bốn cẳng chạy tới.
Nón Xanh cũng vỗ cánh bay theo, còn vẻ bắt chước: “Ba! Mẹ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-ta-deu-tham-tang-bat-lo/chuong-148.html.]
Đồ ngốc , lời đó mà cũng học theo ?! Cứ thế , chẳng cô sắp thành chị em với Nón Xanh ?
Nghe thấy tiếng gọi, ba Qua và Lâm đầu , nét mặt rạng rỡ mừng vui: “A Đường, Tiểu Vi, hai đứa đến ?”
Qua Vi cũng nhanh chân bước tới, đỡ lấy một bên tay còn của ba: “Ba, ba thấy trong thế nào ?”
“Ba khỏe lắm, ăn cả con trâu cũng !” Ba Qua khoa trương , dù vẫn còn quấn băng gạc.
“Trẫm thấy trong khỏe, ăn cả con trâu cũng !” Nón Xanh cũng lanh lảnh theo.
Qua Vi và Qua Đường nhịn mà bật khúc khích. Mẹ Lâm lườm ba Qua một cái, đúng là càng già càng đắn.
Bốn thêm một vòng dọc hành lang, Lâm thấy ba Qua hôm nay vận động như là đủ , bèn : “Được , chúng về phòng thôi.”
“Mẹ, khi nào ba xuất viện về nhà ạ?” Về phòng bệnh, đợi ba Qua lên giường nghỉ ngơi, Qua Vi mới hỏi.
“Lát nữa truyền xong chai nước , tháo băng gạc là về .” Mẹ Lâm đáp.
Qua Đường thế vui sướng nhảy cẫng lên. Qua Vi và Lâm cũng mỉm , khí tràn ngập niềm vui.
Nghĩ đến chiều nay đến tòa nhà của quân đội, Qua Vi kể lời của Tần Nghị cho ba .
Ba Qua và Lâm xong thì vô cùng mừng rỡ, dặn dò con gái: “Tiểu Vi, gặp thủ trưởng lễ phép đấy nhé!”
Con gái của họ trưởng thành đến một tầm cao mà họ từng, cũng dám nghĩ tới. Giờ đây, con bé là một con đại bàng tung cánh, đến lúc ba như họ buông tay !
“Vâng ạ!” Qua Vi gật đầu, cô lúc nào cũng là một đứa trẻ ngoan ngoãn, hiểu lễ nghĩa mà.
lúc đó, một cô y tá đẩy xe t.h.u.ố.c , treo chai dịch truyền cho ba Qua rời .
Trong phòng bệnh, cả nhà bốn hiếm khi quây quần bên , thêm một chú vẹt lắm mồm pha trò, khí ấm cúng và vui vẻ lạ thường.
Trong nháy mắt, hơn một tiếng đồng hồ trôi qua. Ba Qua truyền dịch xong liền gọi y tá đến rút kim. Mẹ Lâm tự tay cẩn thận giúp ông tháo băng gạc, sang quần áo bình thường.
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!