Cả Nhà Ta Đều Thâm Tàng Bất Lộ - Chương 127

Cập nhật lúc: 2025-10-03 12:33:52
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nói bà vén chiếc chăn mỏng ba Qua lên, cẩn thận kiểm tra một lượt, “Tiểu Vi, con ngoài một lát, giúp ba băng gạc .”

Qua Vi gật đầu, mở cửa hành lang bên ngoài. Trong lúc cô đang thơ thẩn ngó xung quanh, thiết quang não nhận một yêu cầu gọi video.

Cô cúi xuống xem, là Tần Nghị gửi đến, cô liền nhấn nút kết nối, “Anh Tần, sắp xếp cho Tú Nhi và xong ?”

Tần Nghị gật đầu, “Bên tòa nhà của quân đội một khu nhà khách chuyên dụng, ba họ đang ở đó.”

Anh im lặng một lát, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, “Tiểu Vi, chiều nay em qua đây một chuyến, chuyện với em.”

“Chuyện gì mà nghiêm trọng ạ?” Qua Vi hỏi.

“Lãnh đạo của quân đội gặp em.” Tần Nghị khá úp mở, “Chiều em đến sẽ .”

“Sếp lớn của quân đội ạ?” Qua Vi hỏi .

!” Tần Nghị quả quyết gật đầu.

“Được ạ, mấy giờ em qua thì tiện?”

“Khoảng hai giờ .” Tần Nghị đề nghị.

Qua Vi tắt video, cuối hành lang bỗng xuất hiện một bóng nhỏ bé. Cậu nhóc mặc một bộ quân phục vặn, bước chững chạc, dáng.

“A Đường!” Qua Vi vui mừng rạng rỡ, cất giọng gọi to.

Bóng nhỏ bé khựng , ngẩng đầu lên với vẻ ngạc nhiên xen lẫn vui mừng. Vừa thấy chị, nhóc chẳng buồn giữ vẻ ông cụ non nữa mà ba chân bốn cẳng chạy về phía Qua Vi.

“Chị ơi!” Thân hình nhỏ bé của Qua Đường như một quả đạn pháo lao thẳng lòng Qua Vi.

“Ừm, nặng hơn , chắc nịch hơn, cũng cao lên ít !” Qua Vi bế bổng em trai lên, nhấc nhấc vài cái đặt xuống, so chiều cao, gương mặt tràn đầy vẻ vui mừng.

Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!

“Chị ơi, A Đường nhớ chị lắm!” Qua Đường ôm chặt lấy cánh tay Qua Vi chịu buông.

“Chị cũng nhớ A Đường!” Qua Vi em trai, thật sự là càng càng thấy đáng yêu, kìm mà thơm lên má một cái chụt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-ta-deu-tham-tang-bat-lo/chuong-127.html.]

Lúc Lâm băng xong cho ba Qua và mở cửa phòng , hai chị em trò chuyện vô cùng rôm rả.

“Chị ơi, chị thì cho em với nhé! Em bây giờ lợi hại lắm !” Qua Đường ưỡn bộ n.g.ự.c nhỏ thẳng tắp, bàn tay bé xinh vỗ lên n.g.ự.c bình bịch.

Qua Vi đồng ý. Cô nhớ hộp thức ăn mà thành chủ Phương đưa vẫn còn thừa một cái, liền lấy đặt lên bàn, : “Ba , A Đường, nếm thử !”

Cả nhà hàn huyên tâm sự một lúc lâu, đó Lâm gọi việc.

Qua Vi bên mép giường, kể chuyện leo tháp ở Đào Nguyên cho ba và em trai . Qua Võ và Qua Đường đều say sưa, thời gian bất tri bất giác trôi đến giữa trưa.

Lúc , Lâm đẩy cửa bước , tay còn mang theo cơm trưa, “Trưa nay ăn tạm thế nhé, tối nấu món ngon cho hai đứa!”

Mẹ Lâm quả thực quá bận rộn nên thời gian nấu nướng, liền bắt đầu ăn.

Tuy cơm ngon bằng món Lâm nấu, cũng những món điểm tâm tinh xảo ở phủ thành chủ, nhưng cả nhà đoàn tụ thì quý hơn tất cả thứ.

Hai giờ chiều, Qua Vi đúng giờ mặt tại văn phòng của Tần Nghị trong tòa nhà của quân đội.

Tần Nghị trực tiếp dẫn cô đến một văn phòng ở trong cùng tầng cao nhất. Khi tiếng gõ cửa vang lên, một giọng trầm hậu của đàn ông trung niên vọng từ trong phòng.

“Mời ! Cửa khóa.”

Tần Nghị đẩy cửa, đưa Qua Vi trong nhẹ nhàng khép .

“Thủ trưởng, đây là Qua Vi.” Tần Nghị cung kính giơ tay chào theo kiểu quân đội với đàn ông bàn việc lên tiếng giới thiệu.

Qua Vi đàn ông mà cô thường thấy trang nhất của các bản tin quang não, miệng cô mấp máy, nhất thời mở lời thế nào.

Vị tai to mặt lớn của quân đội ... quả thực khiến cô chút cạn lời, từ từ tiêu hóa "

“Cháu là cô bé Qua Vi mà Tần Nghị nhắc tới ?” Dường như nhận sự căng thẳng bối rối của cô, giọng của vị lãnh đạo cấp cao toát lên vẻ hiền từ.

Qua Vi gật đầu, đầu óc vẫn còn mơ màng, hiểu chuyện gì đang xảy . Anh Tần gì về với vị thủ trưởng nhỉ?

“Hôm nay tìm cháu đến đây chuyện gì khác, chủ yếu là để bàn bạc về việc hợp tác giữa Căn cứ của chúng và Đào Nguyên.” Vị thủ trưởng chỉ tay về phía chiếc ghế sô pha bên cạnh, hiệu cho Qua Vi xuống mới tiếp.

 

Loading...