Nhìn thấy bụi cỏ quen thuộc, Qua Vi cảm thấy một sự thuộc đến lạ.
“Tối nay chúng nghỉ đây một đêm, mai hãy tiếp.” Tần Nghị .
Mọi quây quần thành một vòng. Qua Vi lấy từ trong gian hai hộp thức ăn lớn. Viên lão và Lưu Đại Xuân thấy nhiều nên cũng quen, họ đây thực chất là một loại dị năng đặc biệt.
Ai nấy đều đói meo, mùi thơm từ thức ăn của Thành chủ phủ tỏa ngào ngạt khiến họ chút khách khí mà đ.á.n.h chén một bữa no nê.
Ăn uống xong xuôi, Qua Vi liếc quang não, mày cô khẽ nhíu , vẫn tín hiệu.
Cũng , đây vẫn là chân núi, lẽ vẫn còn trong vùng chặn sóng.
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
Qua Vi đến bên cạnh Tần Nghị, hạ giọng : “Anh Tần, em ngoài dạo một chút.”
Tần Nghị chút bất ngờ. Anh sang với mấy còn : “Mọi nghỉ ngơi , và Qua Vi phía dò đường một chút.”
Nói , sâu trong bụi cỏ, Qua Vi vội vàng đuổi theo.
Đi một đoạn, Tần Nghị mới hỏi: “Sao tự dưng ngoài dạo?”
Trong ấn tượng của , Qua Vi nay luôn là một quy củ, buổi tối thế nếu việc gì thì chắc chắn cô sẽ lang thang.
Qua Vi cũng định giấu giếm, cô kể bộ những chuyện xảy trong tháp khi rời , bao gồm cả việc tín hiệu chặn.
Tần Nghị xong thì lặng một lúc lâu, dường như đang cố tiêu hóa những lời Qua Vi . Lượng thông tin quả thực quá lớn.
Hồi lâu , mới ngẩng đầu Qua Vi, đôi mắt sáng như trời: “Anh nhớ ở chỗ chúng đậu xe vẫn tín hiệu, thôi.”
Hai nương theo ánh trăng, về phía chiếc xe địa hình đang đỗ.
“Ộp ộp.” Trong bụi cỏ bỗng truyền đến tiếng ếch kêu quen thuộc. Qua Vi khựng , cô tiến về phía bụi cỏ phát âm thanh, vạch xem thì bắt gặp một đôi mắt đen láy.
“ là !” Qua Vi mừng rỡ reo lên.
“Ộp ộp.” Con ếch nhảy một cái, từ trong bụi cỏ ngoài, xổm ngay mặt cô.
Tần Nghị cũng bước tới: “Đây là con ếch giúp em mà em từng kể đó ?”
“Vâng, chính là nó!” Qua Vi cũng xuống, tươi như hoa con ếch: “Chúng gặp , tiểu quỷ!”
“Ộp ộp.” Con ếch Qua Vi, nháy mắt một cách đầy lanh lợi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-ta-deu-tham-tang-bat-lo/chuong-121.html.]
“Chúng thôi,” Tần Nghị , “Không còn sớm nữa.”
Qua Vi gật đầu, vẫy vẫy tay với con ếch .
Con ếch nghiêng đầu theo bóng lưng hai , cũng nhảy tưng tưng theo .
“A, tín hiệu !” Qua Vi tiếng thông báo liên tục vang lên từ quang não, vui mừng đến mức suýt hét lên.
Quang não của Tần Nghị cũng , cả hai lập tức cúi đầu xem tin nhắn.
“Ting! 198 cuộc gọi video nhỡ từ Ba, 211 cuộc gọi nhỡ, 308 tin nhắn .”
“Ting! 201 cuộc gọi video nhỡ từ Mẹ, 233 cuộc gọi nhỡ, 311 tin nhắn .”
“...”
Qua Vi mở từng tin nhắn , đến , nước mắt cô bất giác nhoè khoé mắt.
“Tiểu Vi, khi nào các con về thế?” – Ba Qua.
“Tiểu Vi, con trả lời tin nhắn cũng máy ?” – Mẹ Lâm.
“Chị ơi, khi nào chị về nhà? A Đường nhớ chị lắm!” – Em trai.
“Tiểu Vi, con gặp chuyện gì ?” – Ba Qua.
“Tiểu Vi, dù gặp chuyện gì, ba sẽ luôn ở bên cạnh con!” – Ba Qua & Mẹ Lâm.
“Chị ơi, chị mau về , A Đường đợi chị!”
“...”
Qua Vi vội lau nước mắt, gọi video cho ba .
“Tút... tút...” Hồi lâu , cuộc gọi cuối cùng cũng kết nối. Gương mặt ba Qua hiện lên màn hình, mặt ông lấm lem bụi đất, thậm chí còn dính cả vết máu.
“Ba, ba thế?” Qua Vi lo lắng hỏi.
Ba Qua rạng rỡ, ông quệt tay lau mặt một cái: “Ba ngay là Tiểu Vi của ba chắc chắn mà! Ba , chỉ là lúc gác đêm lũ chim lông bẹp tấn công thôi.”
Qua Vi xong vội dặn dò: “Ba, ba cẩn thận đấy!”