Ngồi bên cạnh, Phương thành chủ thấy thì mỉm đầy thấu hiểu. Dù thì cô bé cũng vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi.
Khi ăn uống no say, cũng là lúc việc chính.
Qua Vi thẳng lưng ghế, vẻ mặt nghiêm túc : “Về chuyện Đào Nguyên khôi phục liên lạc với thế giới bên ngoài, nghĩ ?”
Lời cô dứt, những bên lập tức sôi nổi hẳn lên. Người một câu, kẻ một lời, một cuộc tranh cãi kịch liệt bắt đầu.
Một bên kiên quyết ủng hộ việc kết nối với bên ngoài. Đây là nhóm những trẻ tuổi tràn đầy tinh thần phiêu lưu, khám phá. Họ cho rằng Đào Nguyên bế tắc quá lâu, đến lúc ngoài xem xét tình hình.
Bên còn , những bảo thủ và cẩn trọng hơn, cái trái ngược. Họ tin rằng thế giới bên ngoài đầy rẫy những nguy hiểm lường , và nghĩ rằng việc khôi phục liên lạc lúc sẽ mang lợi ích gì cho Đào Nguyên.
Qua Vi chăm chú lắng , hề ý định ngắt lời cuộc tranh cãi, chỉ lặng lẽ ghi nhận và trao đổi ý kiến với A Đạt trong đầu.
Một lúc lâu , cô mới từ ghế dậy, cất cao giọng: “Hỡi các cư dân của Đào Nguyên, đôi lời .”
Nghe , tất cả bên đều đồng loạt im lặng.
“Tục ngữ câu, trăm bằng một thấy. Như thế , hai bên hãy cử một đại diện theo rời khỏi Đào Nguyên, đến thế giới bên ngoài xem xét một chuyến. Sau đó hãy mang những gì tai mắt thấy về thuật cho , chúng sẽ bàn bạc tiếp. Các vị thấy thế nào?” Qua Vi , cất giọng hỏi.
Các đại diện của những thôn làng ở Đào Nguyên đều thầm gật đầu, một ai lên tiếng phản đối.
Thấy thế, Qua Vi quyết đoán : “Tốt, quyết định thế nhé. Bây giờ hãy bàn bạc mỗi bên cử một đại diện .”
Mọi bên xong nhao nhao cả lên, đặc biệt là phe đồng ý mở cửa Đào Nguyên. Ai cũng giành lấy cơ hội ngoài khám phá thế giới, nhất thời suýt nữa thì tranh đến sứt đầu mẻ trán vì suất .
Qua Vi bước đến bên cạnh Phương thành chủ, chân thành : “Phương thành chủ, lúc nãy thật sự cảm ơn bác nhiều.”
Phương thành chủ mà mừng lo, vội vàng xua tay: “Tháp chủ quá lời . Lão già hôm nay mạn phép, Tháp chủ cứ gọi một tiếng bác là . Tú Nhi nhà sớm nhắc về cô với , còn kịp cảm ơn cô chiếu cố nó nữa đấy!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-ta-deu-tham-tang-bat-lo/chuong-117.html.]
Qua Vi cũng thuận theo: “Phương bá phụ, bác đừng khách sáo như , cứ gọi cháu là Tiểu Vi ạ.”
“Tốt! Tốt!” Phương thành chủ sảng khoái đồng ý ngay.
“Phương bá phụ, nơi phiền bác để mắt giúp một chút, cháu tìm mấy bạn chuyện một lát.” Qua Vi áy náy .
“Không thành vấn đề, Tiểu Vi cứ !” Phương thành chủ tủm tỉm , đoạn gọi với , “Tú Nhi, con cứ ngẩn ở đó gì?”
Lúc Trăm Tú Nhi mới bước tới. Qua Vi tiến lên nắm lấy tay cô : “Tú Nhi, thôi! Mình dẫn quen với bạn của !”
Trong sân cách đó xa, Tần Nghị và ba chờ từ lâu. Thấy Qua Vi tới, Lâm Thanh và Ngô Thiên liền nheo mắt trêu chọc.
“Tháp chủ Thông Thiên đến kìa!” Lâm Thanh giả vờ a dua.
“Chị Lâm, đến chị cũng trêu em!” Qua Vi giơ nắm đ.ấ.m nhỏ xinh đ.ấ.m nhẹ cánh tay Lâm Thanh, bĩu môi, trở về với dáng vẻ nũng nịu của một cô gái nhỏ.
“Ha, thế mới giống Tiểu Vi mà chị chứ!” Lâm Thanh lớn. Vừa thấy Qua Vi mặt lạnh tanh, khí chất bức cô chút quen.
Tần Nghị liếc xung quanh chỉ một góc khuất gần đó, lên tiếng: “Được , chúng qua bên chuyện.”
“Vẫn là Tần hiểu chuyện nhất, hứ!” Qua Vi lè lưỡi trêu Lâm Thanh kéo Trăm Tú Nhi về phía đó.
“Cái đồ mới nới cũ, em để chị Lâm của em ở hả?” Lâm Thanh hì hì đuổi theo, nhào tới ôm chầm lấy Qua Vi từ phía , “Con nhóc thối , chị lo c.h.ế.t !”
Trăm Tú Nhi bên cạnh , trong mắt ánh lên vẻ ngưỡng mộ. Cô cũng vui đùa tự nhiên với Qua Vi như thế, nhưng bản tính cho phép.
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
“ chị Lâm, đây là Tú Nhi, bạn em mới quen đó!” Qua Vi kéo Trăm Tú Nhi qua, trịnh trọng giới thiệu.
“Tú Nhi ...” Lâm Thanh vươn tay, trêu chọc nâng cằm Trăm Tú Nhi lên, đầy ẩn ý: “Nào, cho gia xem một cái!”