“A Đạt mà!” Giọt nước bỗng tỏa ánh sáng rực rỡ, chiếc đèn khổng lồ trần nhà cũng bừng sáng theo. “Chủ nhân , A Đạt là trí não mạnh nhất vũ trụ, vô địch thiên hạ!”
Thấy giọt nước lấy tinh thần, Qua Vi tò mò hỏi: “Vậy phi thuyền ?”
“Cô đang ở bên trong còn gì?” A Đạt phán một câu xanh rờn.
“Cái gì? Đây là Thông Thiên Tháp ?” Qua Vi ngớ cả .
“Làm gì cái tháp nào?” A Đạt giải thích: “Tất cả chỉ là ảo ảnh thôi. Nơi thực chất là bên trong phi thuyền. Phi thuyền kẹt giữa hai đỉnh núi, nghìn năm qua vẫn luôn như .”
“Phi thuyền lớn đến thế cơ ?” Qua Vi lẩm bẩm.
“Đó là đương nhiên! Chiến hạm tinh tế nào cũng đều vô cùng khổng lồ, mà chiếc của chủ nhân mới chỉ là loại nhỏ thôi đấy!”
Qua Vi mà ngây , mãi vẫn thể tin nổi.
“Cô liên kết với ? Trở thành chủ nhân mới của ?” A Đạt bay một vòng tròn dừng mặt Qua Vi, giọng tràn đầy sự cám dỗ.
Trở thành chủ nhân mới của trí não A Đạt ư?! Qua Vi bừng tỉnh, động lòng chắc chắn là dối!
Trí não dạng tầm thường. Hiện giờ Trái Đất đang đối mặt với một cuộc khủng hoảng từng , đây chính là lúc cần đến những cơ duyên như thế .
Qua Vi vẫn còn chút nghi ngờ: “Chắc là điều kiện gì đúng ?”
Ánh sáng xanh A Đạt lóe lên: “Có chứ, cần cô giúp chủ nhân của báo thù!”
Báo thù ư? Qua Vi thở phào nhẹ nhõm, thì là vì chuyện .
“ cả ngàn năm trôi qua , kẻ thù của chủ nhân lẽ sớm còn đời nữa nhỉ?” Qua Vi thắc mắc.
“Không . Tuổi thọ của con ở các tinh hệ dài, giống như hành tinh bản địa khai hóa của các cô, tuổi thọ chỉ vẻn vẹn trăm năm thôi.” Nhắc đến tinh tế văn minh, A Đạt bất giác dâng lên một cảm giác tự tôn.
“ kể cả khi họ vẫn còn sống, vũ trụ mênh m.ô.n.g như , mà tìm?” Qua Vi hỏi.
“Chuyện đều cách, cô cứ yên tâm.” A Đạt vẻ ông cụ non. “Cô còn câu hỏi nào nữa , cứ hỏi !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-ta-deu-tham-tang-bat-lo/chuong-111.html.]
“Tại chọn ?”
“A Đạt thể rời khỏi nơi . Trong suốt một ngàn năm qua, cô là tiềm năng nhất mà A Đạt gặp ở vùng núi .”
“Nếu trở thành chủ nhân mới của , giúp đỡ , một “ bản địa” ?” Qua Vi cố tình nhấn mạnh hai chữ “ bản địa”.
A Đạt dường như sự bất mãn của Qua Vi, nó xoay một vòng, ranh mãnh đáp: “Đương nhiên , chị gái xinh !”
Qua Vi “hừ” một tiếng, cằm hất lên cao, vẻ “coi như thức thời”.
Cứ khác gọi là “ bản địa”, gọi hành tinh quê hương là “hành tinh bản địa”, ai mà chẳng thấy khó chịu.
A Đạt xoay một vòng nữa, giọng nịnh nọt: “Chị gái xinh , A Đạt gọi chị là Tiểu Vi ?”
Qua Vi liếc nó một cái gật đầu: “Được.”
“Tiểu Vi, chị theo .” A Đạt lơ lửng bay về phía , dẫn đường khỏi phòng.
Cửa phòng tự động mở , Qua Vi theo A Đạt lên một chiếc thang máy trọng lực, thẳng lên tầng cao nhất. Cách bài trí bên trong đơn giản mà sang trọng, chủ yếu theo tông màu tối.
Phía ngoài cùng là một phòng khách, trong nữa rõ ràng là một phòng ngủ. Bên trong chỉ đặt một chiếc giường lớn, đó một phụ nữ đang im lìm.
Gương mặt cô vô cùng thanh thản, mặc một bộ đồ đen, ngay ngắn giường.
Qua Vi miệng há to đến mức thể nhét một quả trứng ngỗng. “Đây... đây là chủ nhân của .”
Hai chữ “thi thể” còn kịp thốt , A Đạt dường như hiểu ý Qua Vi, vội xen : “Không, chủ nhân chết! Người chỉ thương nặng và hôn mê thôi!”
Không chứ? Ngủ say cả ngàn năm, mà vẫn còn ngủ tiếp ?
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
“Tuổi thọ của trong tinh tế dài lắm ?” Qua Vi thực sự quá tò mò.
“Người bình thường sống năm, sáu trăm năm thành vấn đề. Ai cách chăm sóc bản thì thể sống đến bảy, tám trăm năm. Thực lực càng mạnh, tuổi thọ càng dài.” A Đạt giải thích sơ qua: “Như chủ nhân của , sống đến 1500 tuổi là chuyện bình thường!”
Qua Vi: “...”