Nghe đến mức  ngủ gục, ngáp  ngừng. 
 
Thế mà phụ   chẳng những  giận, ngược  còn xoa đầu , vẻ mặt đầy vui mừng: 
 
“Ừ, tâm  vướng bận,   ngoại vật quấy nhiễu, là mầm giống  để  tướng.”
 
Ta: “???”
 
Mẫu   cũng  còn dùng những lễ nghi rườm rà để ép  nữa. 
 
Bà bắt đầu dạy  nhận  châu báu, phân biệt hương liệu, so sánh các loại lụa là gấm vóc. 
 
Bà đặt một đống bảo vật vô giá  mặt , hỏi  thích cái nào.
 
Ta chỉ  miếng noãn ngọc rẻ tiền nhất trong đó, bởi vì cầm thấy thoải mái nhất.
 
Mẫu    rạng rỡ, nắm tay ,  sang  với đại tỷ: 
 
“Con  xem! A Noãn nhà  trời sinh  hiểu đạo lý phản phác quy chân,   phù hoa cám dỗ, đây mới thực sự là khí chất cao quý!”
 
Đại tỷ  gật đầu đồng tình.
 
Ta: “…”
 
Ta đơn thuần chỉ thấy khối ngọc đó sờ  thích thôi mà.
 
Ca ca  cũng  bắt  học nữa. Mỗi ngày,    thơ cho  , từ Kinh Thi đến Đường thi Tống từ, từ phái hào phóng đến phái uyển chuyển. 
 
Nghe một hồi,  tựa  vai   mà ngủ luôn, nước miếng chảy đầy lên   .
 
Huynh  chẳng những  chê bai, ngược  còn cẩn thận lau nước miếng cho ,  cảm khái với mẫu  : 
 
“Tâm hồn   thuần khiết,  vướng bụi trần, nên mới  thể an nhiên   giấc ngủ giữa thiên âm. Đây là cảnh giới tối cao của trí giả như ngu.”
 
Cả nhà đều   với ánh mắt tán thưởng.
 
Ta thực sự  nổ tung.
 
Chẳng lẽ  khi chơi xong Lâm Nhược Yên, họ  tìm  một trò mới thú vị hơn, luận chứng rằng nữ nhi ngốc thực  là thiên tài tuyệt thế?
 
Ta cảm thấy  giống như một loại hình nghệ thuật trình diễn sống động, khổng lồ,  thể  giải thích theo bất kỳ cách nào.
 
Ta ăn nhiều, bọn họ liền   " phúc tướng, ăn nhiều thì  thể mới khỏe, là nền tảng cho sự hưng thịnh của gia tộc."
 
Ta ngủ nhiều, bọn họ    "thần hồn nội liễm, tĩnh sinh trí tuệ, trong mộng mà lĩnh hội đạo lý chí cao của trời đất."
 
Ta  năng  đầu  đuôi, bọn họ còn khen  "lời ít ý nhiều, chạm thẳng bản tâm, gạt bỏ rườm rà ngôn ngữ thế tục."
 
Ta thật sự chịu hết nổi !
 
Hôm đó, nhân lúc cả nhà đều  mặt,  gom hết dũng khí cả đời, đập mạnh đôi đũa xuống bàn,  bật dậy: 
 
“Ta…   ngốc!”
 
Ta dùng hết sức lực hét lên câu đó.
 
Cả nhà lặng im  .
 
Ta liều mạng hét to:
 
“Ta  các  đang nghĩ gì! Các   hỏi , đang sống yên  thì giả ngu  gì?
 
 nếu   giả vờ, sớm   các  hành cho c.h.ế.t !
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-ta-ai-cung-bung-da-tham-sau/7.html.]
Phụ  sẽ rèn  thành nữ cường nhân. 
 
Mẫu  sẽ biến  thành con rối  . 
O mai d.a.o Muoi
Ca ca sẽ bắt  thành mọt sách, còn đại tỷ sẽ bán   cung  vật hy sinh!
 
Ta giả ngốc là để sống còn đó!”
 
Nói xong một tràng,  thở hồng hộc vì mệt, cảm giác cả đời   từng  nhiều như thế.
 
Ta cứ tưởng bọn họ sẽ kinh hoảng, sẽ tức giận, hoặc ít nhất là ngạc nhiên một chút.
 
Thế nhưng…
 
Bốn  họ   một cái,  đó đồng loạt lộ  một nụ  đầy an ủi, chiều chuộng, như thể đang : 
 
“Đứa nhỏ nhà  cuối cùng cũng lớn .”
 
Phụ   là  đầu tiên mở miệng:
 
“Tốt! Không hổ là nữ nhi của ! Tuổi nhỏ mà  hiểu  binh pháp tinh túy: tỏ  yếu để giữ thực lực!”
 
Mẫu   lập tức tiếp lời:
 
“Ta  mà, A Noãn của  thông minh như tuyết,  dùng cách vụng về nhất để đối kháng  quy tắc phức tạp nhất của thế gian.”
 
Ca ca   vỗ tay:
 
“Biết lợi hại, hiểu lựa chọn, còn hữu dụng hơn  vạn quyển sách. Muội ,  còn thông minh hơn  tưởng đấy.”
 
Đại tỷ  còn bước tới, nhéo má  một cái:
 
“Nha đầu ngốc, chúng  tất nhiên   đang giả ngốc . Nếu  thật sự ngốc,  thể trốn thoát khỏi của phụ mẫu  tỷ bao năm nay ? Có thể khiến tất cả  trong phủ  đều hết lòng bảo vệ vị quận chúa ngốc  ?”
 
Ta…    đơ .
 
Họ… họ  mà   giả ngốc từ đầu  ?!
 
10
 
“Ngay từ năm con ba tuổi, cố tình hắt cả bát mực lên  để trốn mẫu  bắt con tập đồ chữ,    .”
 
Giọng ca ca  mang theo ý .
 
“Từ năm con năm tuổi, giả vờ ngã ngựa, từ đó  bước chân tới chuồng ngựa thêm  nào,  cũng  .”
 
Giọng phụ   tràn đầy tự hào.
 
“Từ năm con bảy tuổi, trong buổi yến tiệc ngắm hoa mà  tổ chức cho con, con cố tình đuổi bướm khắp nơi, dẫm lên váy tất cả các tiểu thư quý tộc  mặt, khiến họ   từ bỏ ý định kết  với con,    .”
 
Tỷ tỷ  thở dài, nhưng trong mắt  là ý .
 
“Từ năm  mười tuổi,  đầu  hồi phủ thăm nhà,   thấy   chảy nước miếng gọi ‘tỷ tỷ, kẹo~’, chứ  giống như  khác, hoặc sợ hãi hoặc xu nịnh…  cũng  .”
 
Đại tỷ xoa đầu  dịu dàng : 
 
“Cả nhà chúng  đều sống  lưỡi d.a.o,      chút mánh khóe  của   chứ?”
 
Đầu óc  trống rỗng.
 
Thì , tài diễn xuất mà  luôn lấy  tự hào, lấy  phương thức sinh tồn, trong mắt họ từ đầu đến cuối chỉ là… trò chơi con nít?
 
“Vậy…  tại  các   vạch trần ?”