Cả Nhà Nghe Được Tiếng Lòng Của Tôi - Chương 90
Cập nhật lúc: 2024-08-01 16:07:50
Lượt xem: 123
Quý Thanh Sơn muốn đánh c.h.ế.t chính mình của vài phút trước, cũng rất muốn đánh c.h.ế.t Quý Tư Hàm vì đã làm ông ta mất mặt. Nhưng vào lúc này, ông ta chỉ có thể khom lưng, cúi đầu với Quý Tư Hàm, hỏi cô có thể về nhà giải quyết không.
“Thôi thì, không tìm thấy quà sinh nhật mà cha tặng con, cha tặng con một cái khác cũng được. Hơn nữa...”
🐳 Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) để đọc truyện mới 🐳
Quý Tư Hàm duỗi tay chỉ vào Quý Tư Ngữ: “Con không muốn nhìn thấy Quý Tư Ngữ ở Đường gia.”
“Được, được, được.” Quý Thanh Sơn nhanh chóng đồng ý, chỉ cần không tiếp tục mất mặt ở Cục Cảnh Sát nữa, mọi chuyện đều không thành vấn đề.
“Quý Tư Ngữ cũng phải xin lỗi Hàm Hàm.”
Đường Thần Phong như có như không thêm vào: “Còn có Tư Ngạn, con thân là anh trai, đối với chút bất đồng của em gái không ngăn cản còn tiếp tay giúp em gái làm bậy. Xem ra anh rể vẫn không dạy được con.”
Quý Thanh Sơn cắn răng nói: “Đều do anh, anh sẽ dạy dỗ lại Tiểu Ngạn.”
Ông ta âm thầm nhìn về phía Quý Tư Ngạn. Quý Tư Ngạn sợ đến mức không nói được lời nào, gã muốn mang thân hình cao một mét tám của mình co lại hết sức có thể.
“Tư Ngữ, Tư Ngạn, mau xin lỗi em gái đi!”
Quý Tư Ngữ cắn răng không cam tâm, nhưng chỉ có thể ngoan ngoãn xin lỗi Quý Tư Hàm: “Thật xin lỗi em Hàm Hàm.”
“Xin lỗi!” Quý Tư Ngạn cũng nhỏ giọng ngập ngừng.
“Cha cũng đã nói vậy rồi, con cũng không tiếp tục truy cứu nữa.”
Quý Tư Hàm làm bộ không cam tâm: “Nhưng cha cũng đừng quên những gì vừa hứa với con!”
Quý Thanh Sơn liên tục gật đầu, vẻ mặt tươi cười: “Yên tâm, buổi tối cha sẽ cho người đưa qua cho con.”
“Hàm Hàm, chúng ta về thôi.” Đường Dư kéo Quý Tư Hàm đi ra ngoài
Đường Thần Phong gật đầu với Quý Thanh Sơn, rồi theo Đường Dư rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-nghe-duoc-tieng-long-cua-toi/chuong-90.html.]
Quý Thanh Sơn nhìn ba người vô cùng thân thiết, sắc mặt ông ta xanh mét, nhìn chằm chằm hai đứa con của mình, lạnh lùng nói: “Còn không đi?”
Quý Tư Ngạn rùng mình, vội vàng theo sau. Quý Tư Ngữ ấm ức, đi theo anh trai ra xe của Quý Thanh Sơn.
Vừa lên xe, Quý Tư Ngữ liền ăn một cái tát của của Quý Thanh Sơn, cả thân mình lảo đảo sang một bên, trước mắt trở nên mơ hồ.
“Cha!” Quý Tư Ngạn đỡ em gái, kinh ngạc kêu lên.
“Gây chuyện còn dám kêu?” Quý Thanh Sơn hận không thể cho Quý Tư Ngạn thêm một cái tát.
“Cha muốn đánh thì đánh con, sức khỏe Tư Ngữ không tốt!” Quý Tư Ngạn quật cường nói.
“Mày!”
Quý Thanh Sơn chỉ vào Quý Tư Ngạn, tay giơ lên dừng giữa không trung, kìm nén thả xuống: “Được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều!”
Quý Tư Ngữ che má, cảm thấy nửa khuôn mặt nóng rát, mồ hôi lạnh tuôn ra, một lúc lâu mới bình tĩnh lại.
“Cha, con thật sự không có lấy!"
Lần này Quý Tư Ngữ thật sự muốn khóc, cô ta ấm ức: “Con không ngu đến mức đó.”
“Là chính mày ngu xuẩn, làm chút việc cỏn con cũng không xóa sạch dấu vết, bị người ta phát hiện. Cái tát này là để cho mày nhớ, về sau làm việc, cẩn thận một chút.” Quý Thanh Sơn giáo huấn Quý Tư Ngữ.
“Vâng, thưa cha!”
Quý Thanh Sơn nhắm mắt, thở dài, rồi từ tủ lạnh trên xe lấy một ít đá.
“Mau lăn lên mặt, đừng để cho mẹ con biết.” Ông ta phân phó.
Quý Tư Ngữ nhận lấy đá đặt lên mặt. Cảm giác lạnh băng làm cô ta kêu lên một tiếng “Ui!” Đôi mắt cô ta rủ xuống, che lại hận ý bên trong.