Cả Nhà Nghe Được Tiếng Lòng Của Tôi - Chương 130
Cập nhật lúc: 2024-12-02 07:49:49
Lượt xem: 3
Kỷ Yến Xuyên khựng lại, cố ý chậm lại tốc độ bước đi, đỡ cho Quý Tư Hàm đuổi theo anh dẫn đến chân càng thêm đau nhức.
Quý Tư Hàm cũng nhận ra tốc độ bước đi của anh chậm lại, trong lòng dâng lên từng đợt ấm áp.
🐳 Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) để đọc truyện mới 🐳
[Chắc không phải tự mình đa tình đấy chứ? Cảm giác tốc độ của Kỷ Yến Xuyên chậm lại.]
[Có phải chú ý tới thân thể mình không thoải mái không?]
"Có phải đi quá nhiều nên thân thể không thoải mái?" Kỷ Yến Xuyên đánh rắn theo sau, dùng hành động thực tế nói cho Quý Tư Hàm, đây không phải là cô tự mình đa tình, là anh thật sự chú ý tới thân thể của cô đang không thoải mái.
Tuy rằng là thông qua nghe tiếng lòng của cô mà biết được.
Trong lòng anh có chút xấu hổ, một khi biết thân thể Quý Tư Hàm không thoải mái, lại hồi tưởng lại vẻ mặt của cô, là có thể phát hiện cô một mực yên lặng chịu đựng, là anh không đủ tỉ mỉ, không thể phát hiện cô không thoải mái, ngược lại phải dựa vào nghe lén tiếng lòng của cô mới nắm được. Đây là gian lận!
Kỷ Yến Xuyên âm thầm nhắc nhở mình, sau này nhất định phải quan sát nhiều hơn, nhất định phải phát hiện cô khó chịu trước tiên, đây mới là điều mà bạn trai tốt cần làm.
Quý Tư Hàm không biết hoạt động tâm lý của Kỷ Yến Xuyên, cô chỉ cảm thấy anh thật sự là vừa săn sóc vừa tỉ mỉ, cô tự nhận là không có lộ ra gì trên mặt, nhưng Kỷ Yến Xuyên vẫn chú ý tới.
“Không có việc gì, chỉ là hôm nay đi quá nhiều đường, có chút mệt mỏi." Quý Tư Hàm đỏ mặt hồi đáp.
“Có cần anh đỡ em không?” Kỷ Yến Xuyên vô cùng quan tâm, anh lo lắng nhìn dưới chân Quý Tư Hàm, sợ cô vô ý ngã sấp xuống.
Quý Tư Hàm theo bản năng rụt chân, vội vàng cự tuyệt: "Không cần, cũng chưa đến mức đó, đi từ từ là được rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-nghe-duoc-tieng-long-cua-toi/chuong-130.html.]
Để phối hợp với quần áo hôm nay, ngón chân Quý Tư Hàm được sơn màu xanh nhạt, ngón chân cái còn khảm một viên kim cương hình trái tim màu hồng, vừa sáng vừa đáng yêu.
Ngón chân của cô mảnh khảnh thon dài, động thời giống như là tiểu tinh linh đang nhảy múa, thập phần dí dỏm đáng yêu.
Kỷ Yến Xuyên cũng chú ý tới động tác ngón chân của cô, anh rất nhanh liền dời tầm mắt, sợ bị Quý Tư Hàm cảm nhận anh nhìn chăm chăm, nhưng khóe miệng lại nhếch lên, chỉ cảm thấy cô thật sự rất đáng yêu.
“Vậy chúng ta từ từ đi." Kỷ Yến Xuyên nói.
Quý Tư Hàm nhận ra vẻ mặt Kỷ Yến Xuyên có gì đó khác thường, nghi ngờ nhìn sang, nhưng vẻ mặt anh đã khôi phục bình thường, không phát hiện ra gì. Cô chỉ có thể quy kết là mình nhìn lầm.
Hai người vừa đi vừa nhỏ giọng trò chuyện, cả hai đều hy vọng hành lang này thật dài. Đáng tiếc, hành lang có điểm dừng, cho dù chậm hơn nữa, cũng đến thời khắc chia tay.
“Đến phòng em rồi." Quý Tư Hàm nhìn thấy số phòng của mình.
“Phòng của anh ở đối diện." Cô chỉ chỉ.
Kỷ Yến Xuyên lấy thẻ phòng ra, nhìn đối chiếu số phòng, gật đầu: "Chính là nơi này.”
Quý Tư Hàm lấy thẻ phòng ra, quẹt lên cửa, "Tích tích" hai tiếng, cửa trả lời rồi mở ra.
“Vậy em vào đây." Cô quay đầu nhìn về phía Kỷ Yến Xuyên.
"Ngủ ngon.”