Cả Nhà Nghe Được Tiếng Lòng Của Tôi - Chương 129
Cập nhật lúc: 2024-12-02 07:49:11
Lượt xem: 2
Quý Tư Hàm cảnh giác quay đầu lại, thoáng chốc khiếp sợ mở to mắt.
Chỉ thấy Kỷ Yến Xuyên bình tĩnh nhàn nhã đi theo phía sau, thấy cô quay đầu lại còn ôn hòa cười cười.
Quý Tư Hàm: ?
“Anh đây là... "
Quý Tư Hàm vừa khiếp sợ vừa nghi hoặc: "Theo đuôi sao?”
Kỷ Yến Xuyên cảm thấy vẻ mặt của cô vừa đáng yêu vừa buồn cười, anh lấy thẻ phòng từ trong túi ra, vẻ mặt vô tội.
"Anh cũng ở đây."
🐳 Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) để đọc truyện mới 🐳
Quý Tư Hàm lấy ra thẻ phòng của mình, đối chiếu nhìn một chút, phát hiện thẻ phòng trong tay Kỷ Yến Xuyên thật sự là thẻ phòng của khách sạn này, thậm chí phòng đều ở đối diện phòng của cô.
Cô trừng mắt nhìn, như là hiểu được cái gì đó, cố gắng đè nén khóe miệng nhếch lên, không muốn để cho Kỷ Yến Xuyên nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của cô.
[Mình xác định lúc trước Kỷ Yến Xuyên không có ở nơi này, bởi vì khách thuê phòng mà anh đang ở vào ngày hôm qua mình đã gặp, là một đôi vợ chồng, còn có đứa con.]
[Bây giờ phòng lại của Kỷ Yến Xuyên, nhất định là anh ấy cố ý.]
[Không đúng, Quý Tư Hàm, mày cũng đừng quá tự tin. Ai nói Kỷ Yến Xuyên cố ý tiếp cận mày? Có lẽ người ta là đổi chỗ ở khác mà thôi?]
Quý Tư Hàm vỗ vỗ hai má, để cho mình tỉnh táo một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-nghe-duoc-tieng-long-cua-toi/chuong-129.html.]
"Phòng anh ở đối diện phòng em, chúng ta cùng đi thôi." Quý Tư Hàm chủ động nói, vừa rồi cô còn tưởng rằng có người xấu theo dõi.
Nhưng nghĩ lại, công tác an ninh của khách sạn này rất nghiêm mật, hẳn là cũng sẽ không gặp phải người xấu, cho nên cô mới dám trực tiếp quay đầu nhìn xem là ai đi theo phía sau cô.
Kỷ Yến Xuyên sải bước về phía trước, sóng vai đồng hành cùng Quý Tư Hàm.
Quý Tư Hàm nhỏ giọng trách cứ: "Em và anh ở cùng một khách sạn, sao ở trên xe không nói? Hơn nữa cũng không nhắc nhở em một tiếng, cứ như vậy lặng lẽ đi theo phía sau em khiến em còn tưởng là người xấu, thật làm em giật mình."
Kỷ Yến Xuyên đương nhiên là cố ý, anh vốn muốn cho Quý Tư Hàm một niềm vui bất ngờ, nhưng không nghĩ tới Quý Tư Hàm tràn đầy suy nghĩ, đắm chìm trong thế giới của mình, căn bản không chú ý tới.
Anh muốn nhìn xem Quý Tư Hàm khi nào mới có thể phát hiện, cho nên mới không lên tiếng nhắc nhở, không nghĩ tới sẽ dọa Quý Tư Hàm.
“Là lỗi của anh. Vốn dĩ anh muốn cho em tự phát hiện, không nghĩ tới em chẳng thèm để ý. Lần sau, anh sẽ chủ động nhắc nhở." Kỷ Yến Xuyên thành khẩn xin lỗi.
Hành lang khách sạn lúc chín giờ không có một bóng người, hai người sóng vai bước trên thảm trải sàn trên mặt đất, cảm giác nhẹ nhàng, ngay cả thể xác và tinh thần đều thả lỏng.
Quý Tư Hàm ban ngày đã đi dạo một ngày ở hội chợ triển lãm thế giới, buổi tối mang giày cao gót lại đi tham gia biểu diễn diễu hành xe hoa, hiện tại mới cảm giác hai chân đã không phải của mình.
Bước chân của cô bất giác chậm lại, giảm bớt đau nhức truyền đến từ bàn chân và gót chân, cố gắng không để cho trên mặt mình lộ ra vẻ mặt thống khổ.
[Lòng bàn chân đau quá, sao lại cảm thấy nổi bọt nước thế này?]
[Là vì đôi giày mới sao? Cảm giác có chút không vừa chân. Sau này không đi nữa.]
[Mình phải đi chậm một chút, nếu không thật sợ lộ ra vẻ mặt nhe răng trợn mắt với anh ấy.]