Cả Nhà Nghe Được Tiếng Lòng Của Tôi - Chương 124
Cập nhật lúc: 2024-12-02 07:47:12
Lượt xem: 0
Kỷ Yến Xuyên thấy trên mặt cô lộ ra nụ cười xa cách khách khí, trong miệng nói ra đều là lời khách sáo, xưng hô cũng biến thành xa cách "Thầy Kỷ", giống như là bọn họ chỉ là bạn bè mới quen.
Khóe môi anh mím chặt, đột nhiên may mắn hôm nay đeo kính, không để Quý Tư Hàm nhìn ra ánh mắt anh mất mát và u buồn.
Trong lòng Quý Tư Hàm cũng rất khó chịu, cự tuyệt một người mình có hảo cảm, giống như là một bệnh nhân thích đồ ngọt, buộc phải bỏ món bơ sầu riêng, trong lòng biết không thể, nhưng ánh mắt lại sống c.h.ế.t không rời.
Cô rũ mắt xuống, không dám nhìn về phía Kỷ Yến Xuyên nữa, sợ nhìn thêm một lần nữa, sự thích thú trong lòng sẽ tràn ra, nhấn chìm sự cảnh giác và không nỡ.
“Hôm nay đến đây thôi, em lên trước. Thầy cũng về sớm đi." Cô nén khổ sở, tạm biệt Kỷ Yến Xuyên.
[Thật muốn khóc, thật muốn khóc.]
[Tại sao lại như vậy?]
[Là ý trời trêu người sao? Rõ ràng đều thích nhau, nhưng chỉ có thể rời xa anh.]
[Trong lòng thật khó chịu, thật không nỡ. Nhưng vì an toàn của anh ấy, mình chỉ có thể rời xa anh ấy.]
[Quý Tư Hàm, mày làm đúng. Không thể vì ham muốn cá nhân mà ảnh hưởng đến tính mạng người khác.]
[Không có việc gì, không có việc gì. Khó chịu chỉ khó chịu một thời gian, thời gian sẽ hòa tan hết thảy.]
Hai tay Quý Tư Hàm nắm lại, cô cụp mắt che khuất tất cả cảm xúc đau buồn trong đáy mắt, cắn chặt hàm răng, an ủi mình hồi lâu, mới đánh thức thân thể không nghe sai khiến, chậm rãi xoay người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-nghe-duoc-tieng-long-cua-toi/chuong-124.html.]
Một bàn tay to ấm áp nắm lấy cổ tay của cô, cánh tay truyền đến cảm giác lôi kéo, bóng dáng cô rời đi chợt dừng lại.
🐳 Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) để đọc truyện mới 🐳
Là Kỷ Yến Xuyên đưa tay giữ chặt cô.
Lông mi Quý Tư Hàm run rẩy, trong mắt xẹt qua kinh ngạc, rất nhanh lại trở về yên lặng. Cô không quay đầu lại, cũng không giãy ra.
Trong lòng cô đang chờ mong một khả năng, nhưng lý trí nói cho cô biết là không thể nào.
Kỷ Yến Xuyên siết chặt ngón tay, hoàn toàn nắm lấy cổ tay Quý Tư Hàm trong lòng bàn tay.
Cổ tay cô hơi lạnh, rất nhanh bị lòng bàn tay anh truyền hơi ấm.
“Đừng đi." Anh mở miệng, trong giọng nói mang theo một chút khẩn cầu, nhưng cẩn thận nghe lại không có.
Ngón tay anh siết chặt cổ tay Quý Tư Hàm, duy trì ở một phạm vi không dễ giãy ra nhưng cũng sẽ không khiến cô cảm thấy đau.
“Anh dẫn em đi dạo một chút, cuộc sống về đêm ở Hải Thành cũng rất thú vị." Kỷ Yến Xuyên phát ra lời mời.
“Được.”
Nghe Quý Tư Hàm đồng ý, Kỷ Yến Xuyên mới buông tay cô ra.
Hai người đi dọc theo đường phố, đều không nói gì với nhau.