Hôn lễ như định, cuối cùng cũng đến.
“Trong viện kiểm kê một lượt, chọn vài tiểu tư lanh lợi cẩn thận ở trong viện hầu hạ. Kẻ tạp nhạp khác đều ngoài phủ giúp đỡ.”
“Trong viện mười tám bàn, ngoài phủ tiệc chảy dài chín mươi chín bàn, đại yến ba ngày ba đêm.”
“Tất cả thiệp mời gửi hết chứ? Có sơ sót gì ?” Hứa Thời Vân mặc trang phục lộng lẫy, chỉ thấy vài phần căng thẳng.
Diêu Ngọc Châu sớm xin nghỉ ở nhà, : “Nàng dâu tự kiểm kê, hề sơ sót. Người cứ yên tâm...”
“Mẫu , quá căng thẳng .” Diêu Ngọc Châu đỡ bà xuống, mẫu đêm qua thức trắng ngủ, sáng nay trời còn sáng đến trông chừng Triều Triều trang điểm y phục.
Hứa Thời Vân vỗ vỗ tay nàng, im lặng một lát mới mở miệng: “Bận rộn một chút, mới thể xua nỗi buồn.”
“Năm con bé nhỏ tí tẹo, giờ đây... sắp xuất giá .” Bà kìm lau nước mắt, nhớ hôm nay là ngày đại hỷ của Triều Triều, vội vàng lau .
“Thấy , hôm nay là ngày đại hỷ của Triều Triều. Không thể rơi lệ.”
“Hôm nay còn một trận chiến khó nhằn đánh, con bé giữ vững hậu phương. Tuyệt đối thể để hôn lễ xảy bất kỳ sai sót nào, con cứ yên tâm, mẫu đều hiểu.” Ngọc Châu còn kịp khuyên nhủ gì, bà tự dỗ dành bản xong.
“Hôm nay phiền hai nàng dâu các con tốn nhiều tâm sức, mười tám bàn ...” Hứa Thời Vân chút lo lắng.
Mười tám bàn trong phủ, là chuẩn cho chư thiên thần Phật.
Còn về việc đối phương đến , thì .
“Đến, thì là vinh dự thêm. Không đến, đó là tổn thất của họ.” Diêu Ngọc Châu nghĩ thông suốt, hề sốt ruột chút nào.
Lòng Hứa Thời Vân cũng yên tâm hơn nhiều: “Ta xem Triều Triều đây.”
Trong phòng.
Hứa Thời Vân còn cửa, thấy trong phòng ít , Trường công chúa, Tĩnh Tây vương phi cùng Liễu cô nương mấy ...
Trong cùng, còn Phượng Đế A Ngô và đôi nhi nữ của nàng.
Chỉ là, trong phòng im ắng như tờ, Hứa Thời Vân khi bước còn sững sờ một chốc.
“Sao ai gì hết ?” Hứa Thời Vân hỏi.
Mọi như định , ngơ ngác đầu, ánh mắt còn chút mơ màng. Xán Xán trong đám đông, hít một khí lạnh: “Đẹp... quá...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-994-thanh-hon.html.]
“Cô cô... quá mất!” Xán Xán cô cô mà nuốt nước bọt.
Lục Triều Triều tiếng đầu , chỉ thấy phượng quan lưu quang tràn ngập, như muôn vàn vì lấp lánh khảm nạm đỉnh đầu nàng. Phượng vũ ánh nắng, thỉnh thoảng hiện hư ảnh, nếu tập trung kỹ, tựa như lưng nàng phượng hoàng bay vút lên .
Hỷ phục là do Chức Nữ Thần giới tự tay dệt, từ xa, tựa như nàng đang khoác vạn ngàn ánh hào quang lên .
Chỉ một cái , đến mức khiến kinh ngạc, mang theo uy áp và quý khí trời sinh của thần nữ, khiến kìm phủ phục chân nàng.
Bộ phượng quan hà phách lộng lẫy chói mắt như , chẳng hề lu mờ khí chất quanh nàng, thậm chí còn biến thành vật nền.
Nàng đội phượng quan, mặc hà phách, bước như sen nở, ấn ký đỏ tươi giữa trán như lửa, khiến Hứa Thời Vân nhất thời mất tiếng.
Nỗi chua xót khó khăn lắm mới kìm nén , từ trong lòng trỗi dậy.
Đồng thời vài phần nghi hoặc. Ta thể sinh đứa con đến thế ư!!
Con trai cực kỳ xuất chúng, nhưng mặt Triều Triều, đều trở nên ảm đạm thất sắc.
Xán Xán đến ngây , bên cạnh nàng Tây Việt tiểu thái tử.
Tiểu thái tử tuy đủ tinh xảo, nhưng hơn ở đôi mày rậm mắt to, một vẻ đáng yêu riêng.
Tiểu thái tử mắt ngấn lệ: “Người đời nhiều như , thêm bản cung một thì chứ!! Xán Xán , thấy ?”
Hắn là con trai Tây Việt hoàng đế nhận nuôi từ trong tông tộc, tuy dung mạo bình thường, nhưng khá thông tuệ, điều đáng quý là còn lòng yêu dân.
Xán Xán liếc một cái, qua loa: “Dung mạo trời sinh, tâm tính mới là quan trọng nhất.”
“Không , một chút cũng . Huynh là kiểu càng càng thấy .”
Mắt tiểu thái tử sáng lên: “Thật ? Bản cung thật sự ?”
Phụ vương luôn , đối với nam nhi mà , dung mạo là chuyện đáng nhắc tới nhất.
mà!! Phụ vương trai đến thế!!
“Kiểu càng càng thấy ? Ý của là, bản cung lâu cũng khá đúng ?”
Xán Xán chần chừ một thoáng, giữa việc lừa và thật, chọn cách dối trắng trợn.
Mèo Dịch Truyện
“Huynh , là kiểu càng càng thấy . bây giờ... kiên nhẫn để .”