Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 984:--- Vỡ Nát ---

Cập nhật lúc: 2025-10-25 12:00:09
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Dưới mái hiên miếu, treo vô những chiếc chuông nhỏ màu vàng. Kỳ lạ , mái hiên rộng lớn vô vàn chuông, nhưng chúng hề phát một tiếng động nào. Trên những cây cột đỏ son, rồng chạm trổ, phượng vẽ, cùng vô thần thú sống động như thật. Xung quanh miếu vũ và hành lang dài, còn trồng vô cỏ xanh mơn mởn. Loại cỏ tứ quý xanh tươi, phất phơ trong gió, toát lên vài phần sức sống tràn trề.

 

Tiểu sa di ở cổng đang giải thích cho : “Những chiếc chuông mái hiên gọi là chuông nghênh thần. Chỉ khi nào vị thần phụng dưỡng giáng lâm, chuông mới vang lên, nghênh đón thần minh.”

 

“Cỏ nhỏ thể thấy khắp nơi trong thần miếu, tứ quý xanh tươi, thực chất là hoa nghênh thần.”

 

“Chỉ khi thần minh giáng lâm, chúng mới nở. Chỉ vì nghênh thần mà nở rộ.”

 

Hứa Thời Vân nắm tay con gái: “Thời gian miếu vũ mới phụng dưỡng vài vị thần minh, đều là những vị con thừa nhận.” Trật tự thần giới kiến lập , phàm gian cũng bắt đầu trùng kiến thần tượng, chỉ là, trong lòng vẫn còn chút hoài nghi mà thôi.

 

Mèo Dịch Truyện

Lục Triều Triều về phía thần miếu, lông mày khẽ cong.

 

Ngay khoảnh khắc nàng bước thần miếu.

 

Những chiếc chuông mái hiên gió mà tự động, trong phút chốc tiếng chuông trong trẻo vang lên khắp bốn phía. Tiếng đinh đinh đang đang vang vọng, tiểu sa di ở cổng chợt ngẩn .

 

Vị tín đồ đang cầm hương tay ngây ngẩn : “Thầy tiểu, chuông kêu , là chuông nghênh thần mà thầy ạ?” Lời dứt, liền thấy tiểu sa di vấp váp lao trong miếu.

 

“Sư phụ, sư phụ, thần minh giáng lâm!” Thanh âm run rẩy, mặt đầy kinh ngạc.

 

Ngay khoảnh khắc Lục Triều Triều bước qua cánh cổng lớn, những đóa hoa nghênh thần gần nàng nhất liền tức thì nhú những nụ hoa trắng muốt. Ngay mắt , từng mảng lớn nụ hoa từ từ nhú từ kẽ lá xanh. Chỉ trong chớp mắt, bộ miếu vũ một biển hoa bao phủ, trong khí phảng phất hương thơm thoang thoảng.

 

Phương trượng cùng đông đảo sa di bước nhanh , thành kính quỳ xuống đất.

 

Hứa Thời Vân ngẩn một lát, về phía con gái.

 

Lục Triều Triều đưa ngón trỏ lên, khẽ đặt lên môi: “Suỵt…”

 

“Nương, chúng trong .” Nàng khẽ , thanh âm nhàn nhạt, kéo mẫu vòng qua một bên, tiến đại điện.

 

Trong điện dựng tượng thần khi nàng còn thơ ấu, sống động như thật. Trên bích họa, nàng một gánh vác cả thần giới.

 

Hứa Thời Vân xem hết, chỉ một nửa ôm ngực, thở dốc lùi ngoài. Cho đến nay, nàng dám , dám nghĩ đến khoảnh khắc đó. Dù Triều Triều trở về, đó vẫn là ác mộng cả đời nàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-984-vo-nat.html.]

 

Còn Nghiên Thư… Ánh mắt Hứa Thời Vân tối sầm, che giấu nỗi chua xót trong lòng.

 

Lục Triều Triều đặt tay lên bích họa, ai nàng đang nghĩ gì.

 

Đợi khi nàng bước , Hứa Thời Vân tươi kéo nàng về phía điện thờ bên cạnh, từ xa thấy một lão nhân tóc bạc râu dài với vẻ mặt hiền từ, mặc áo hồng, tay cầm một bó tơ hồng.

 

lúc cầu một quẻ cho tam ca tam tẩu con.” Hứa Thời Vân , tìm tiểu sa di mặc áo hồng ở cổng.

 

A Từ ánh mắt rực cháy Nguyệt Lão, nắm chặt sợi tơ hồng trong tay do dự quyết. Cuối cùng c.ắ.n răng, gốc tai ửng hồng, tiến lên : “Triều Triều, nàng xem, các cô nương đến đây đều buộc một đoạn tơ hồng cổ tay. Ta… giúp nàng buộc một sợi nhé?”

 

Lục Triều Triều quanh, quả nhiên, các thiếu nữ mặt đỏ ửng đầy vẻ thẹn thùng, tơ hồng cổ tay ẩn hiện. Thấy đều tơ hồng, nàng cũng chút do dự, vươn tay lộ cổ tay trắng nõn nà.

 

A Từ dường như cổ tay trắng ngọc đâm, dám chạm dù chỉ một chút. Hắn nhẹ nhàng buộc tơ hồng cho nàng, thắt một nút c.h.ế.t.

 

Khoảnh khắc buông tay, sợi tơ hồng cổ tay ẩn hiện, nhanh giấu trong tay áo.

 

Khi Hứa Thời Vân tới, nàng một cái thật sâu.

 

“Chay thiện của thần miếu danh vang thiên hạ, con nếm thử về.” Hứa Thời Vân kéo con gái ăn một bữa chay mới chậm rãi về phủ.

 

Trên đường về phủ.

 

“Hôm nay ngươi hỷ sự gì ? Trông tâm trạng cực .” Lục Triều Triều cực kỳ hiếu kỳ, A Từ lông mày bay lượn, khóe môi khẽ cong, dường như hỷ sự nào đó sắp giáng lâm.

 

“Không… .” Hắn khẽ mím môi, trong lòng vô cùng vui sướng.

 

Tiểu nha đột nhiên : “Cô nương, cổ tay của cô buộc cái gì ? Đen sì sì, buộc một sợi dây đen?”

 

Đen, dây đen? Lục Triều Triều lộ cổ tay, chỉ thấy sợi dây đỏ ban đầu biến mất. Chỉ còn một sợi dây đen tuyền, buộc hờ hững…

 

A Từ đồng tử co chặt, run rẩy vươn tay, chạm làn da mềm mại của nàng, cố gắng bình tĩnh . Hắn chỉ khẽ chạm tay, dây đen liền hóa thành tro bụi, phấp phới rơi xuống. Cũng như trái tim , vỡ nát.

 

 

Loading...