Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 98:--- --- Kịch thần Triều Triều

Cập nhật lúc: 2025-10-17 02:59:26
Lượt xem: 29

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tống Ngọc bắt .

 

Chỉ bởi ba ngày bắt một đứa bé lên núi.

 

Khiến cơ nghiệp Phù Phong Sơn lật đổ.

 

Đến ván quan tài của phụ y cũng thể đè nén nữa.

 

Tống Ngọc trong xe tù, mặt mũi đen nhẻm, ánh mắt u oán Lục Triều Triều.

 

"Lão mù đoán mệnh thật chuẩn." Tống mẫu trong góc xe tù, từng sợi tóc cũng tỏa mùi cháy khét.

 

Tống Ngọc thoáng vẻ hổ thẹn mặt: "Nương, đều là do Tống Ngọc vô dụng, khiến nương tuổi già còn chịu kiếp lao tù."

 

Tống mẫu u oán thở dài: "Ta chỉ hỏi, lão mù c.h.ế.t ? Đoán chuẩn đến , thật sự nên thờ phụng y." Đến c.h.ế.t còn thể đoán mộ đào.

 

Tống Ngọc...

 

"Con cũng đừng lo cho nương, đời nương khổ gì mà từng trải. Ngày phụ con lưu đày, nay nương cùng con xe tù, cũng là chuyện thường tình."

 

Vẻ hổ thẹn mặt Tống Ngọc càng sâu sắc hơn.

 

"Nương ngày ngày ăn chay niệm Phật, cầu con bình an, nhưng con chẳng nên trò trống gì."

 

Tống mẫu nén khóe miệng đang lén lút cong lên.

 

Tống mẫu dám đối diện với ánh mắt của con trai, lặng lẽ lưng về phía y.

 

Thực , nàng ngày ngày ở trong trại ăn chay niệm Phật bái Bồ Tát, cầu bình an!

 

Cầu là, để triều đình bắt con trai nàng, sớm ngày trở về chính đạo.

 

Cả ngày qua với đám thổ phỉ , tiền đồ gì chứ?

 

Triều đình mấy bận chiêu an Tống Ngọc, chính là coi trọng tài năng của y, bắt y , cũng chỉ chiêu an mà thôi...

 

Năm xưa, tướng công nàng vốn là tướng quân tiền triều.

 

Vì Hoàng đế tiền triều hoang dâm vô đạo, cả gia tộc tướng công nàng phán lưu đày.

 

Trên đường thổ phỉ cứu, từ đó mới rơi cảnh giặc.

 

Sau tân triều kiến lập, tân hoàng mấy phái đến chiêu an, Tống phụ đều từ chối.

 

Tống mẫu thở dài một tiếng, nàng con trai sơn phỉ.

 

Lục Triều Triều trong xe ngựa, nàng luôn cảm thấy như gai ở lưng, đang chằm chằm .

 

Có thể là ai đang chứ?

 

Chắc chắn là đáng yêu ngoan ngoãn chăng.

 

Lục Triều Triều nghĩ nhiều.

 

Khi trời sáng, vặn về kinh.

 

Xe ngựa dừng cửa Trung Dũng Hầu phủ, Lục Triều Triều hai tay chống nạnh: "Haha, Lục Triều Triều, trở về !"

 

Mèo Dịch Truyện

Gương mặt nhỏ tràn đầy vẻ hân hoan.

 

Nghe thấy tiếng nàng, những chú ch.ó hai bên đường đều tan tác chạy toán loạn.

 

Ở cửa, Lục Diễn Thư xe lăn, tay cầm một cuốn sách, trầm mặc một lời.

 

Nhị ca, Tam ca như .

 

"Triều Triều, xa nhà ba ngày, thể con còn chịu ? Có mệt mỏi lắm ? Trên đường uống sữa bò ?" Lục Diễn Thư khoác một chiếc trường sam mỏng manh, hẳn là nàng về thành nên vội vã cửa.

 

Lục Triều Triều vô cùng cảm động: "Đại ca, Triều Triều ăn ."

 

"Triều Triều chịu ."

 

"Triều Triều mệt."

 

Lời dứt, liền thấy Đại ca nàng phất tay: "Đánh . Nàng chịu ."

 

Lục Triều Triều?!!!!

 

Lục Triều Triều chu môi phồng má như một con cá nóc!

 

Chỉ thấy nhị ca nàng tay cầm một cây trúc roi nhỏ mềm, bước tới ôm nàng xuống xe ngựa.

 

Vừa lẩm bẩm: "Cho con cái tội to gan tày trời, cho con cái tội lén lút trốn phủ!"

 

"Còn dám vứt bỏ nha , gan con lớn đến ? Một lên núi thổ phỉ?"

 

"Lại còn dám phóng hỏa đốt núi, tay nhỏ chân ngắn, lỡ chạy thoát thì ? Con nhị ca ?"

 

Cởi hết y phục chỉ còn nội y, liền dùng roi trúc đ.á.n.h xuống.

 

Rõ ràng roi trúc đau, nhưng thấy ủy khuất, tiểu gia hỏa mắt bỗng chốc đỏ hoe.

 

"Oa oa oa oa..."

 

Tiểu ác bá lật tay thể trừ tà, úp tay thể lật đổ Phù Phong Sơn, đến hai mắt đỏ bừng, biến thành một tiểu mít ướt.

 

"Biết sai ? Nhị ca hỏi con, sai ?" Nghe , Lục Chính Việt tay run lên, liền quất trúng mu bàn tay .

 

"Oa oa oa, sai ."

 

"Triều Triều, , sai ..."

 

Lục Diễn Thư nắm chặt cuốn sách đến khớp ngón tay trắng bệch, ánh mắt Lục Chính Việt chút nghiêm khắc.

 

Hận thể nuốt chửng sống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-98-kich-than-trieu-trieu.html.]

 

Lục Chính Việt: Đại ca, bảo đ.á.n.h mà!!

 

Lục Nguyên Tiêu sớm xổm mặt đất, nước mắt tuôn như mưa.

 

Hứa thị đau lòng lau nước mắt, nhưng cũng , Triều Triều sinh bất phàm, nếu nghiêm khắc dạy dỗ, tương lai lỡ chuyện gì thì ?

 

Lục Triều Triều chịu vài roi trúc, Lục Chính Việt lớn hơn nàng.

 

Thái tử khi bước cửa, liền thấy cảnh tượng .

 

Lục Triều Triều chỉ ầm ĩ nhưng rơi lệ, hốc mắt đỏ bừng, oa oa nhưng hề một giọt nước mắt nào!

 

Nàng thuần túy là cảm thấy, mất mặt.

 

Ba nhà họ Lục thành tiếng, nước mắt giàn giụa.

 

Còn Hứa thị, thì đầu sang một bên, dám , cũng đang lau nước mắt.

 

Thái tử...

 

Ta đến đúng lúc.

 

Lục Triều Triều ngẩng đầu lên, liền thấy Thái tử ở cửa, gia nhân giữ cửa đang khổ sở nhăn mặt, Thái tử cho thông báo.

 

Lục Triều Triều...

 

Gương mặt nhỏ thoáng chút hổ.

 

Bàn tay nhỏ mũm mĩm, lấy một chút nước bọt từ miệng, bôi lên mặt.

 

Sau đó ôm mặt .

 

trong lòng cũng , khiến nhà lo lắng, phạm .

 

Hứa thị là đầu tiên kìm nén cảm xúc, mắt đỏ hoe mời Thái tử cửa: "Ngài đến tìm Hầu gia ư?" Hứa thị hành một lễ.

 

Thái tử mỉm híp mắt: "Gặp Triều Triều."

 

Y, thực hề lo lắng cho Triều Triều.

 

Có lẽ là bởi hai chung sinh mệnh, y thậm chí thể cảm nhận cảm xúc cực kỳ vui vẻ của nàng.

 

Lục Diễn Thư lén lút lau nước mắt, giờ phút trong phủ đều là nhà, cũng cần lo lắng lộ tẩy.

 

Hứa thị ôm Triều Triều tắm rửa.

 

Lục Diễn Thư lập tức : "Ngươi đ.á.n.h nặng gì? Triều Triều đều ."

 

Lục Chính Việt đau lòng rơi lệ: "Huynh bảo đ.á.n.h mà!" Rõ ràng, cũng dùng sức.

 

Lục Nguyên Tiêu: "Các thật độc ác, thật đáng thương..."

 

Lục Triều Triều trong lòng Hứa thị 【Chẳng đau chút nào, cho các ca ca chút cảm giác tham gia thôi...】

 

【Ta cũng thể thành tiếng nhỉ?】

 

【Ưm, quả thật khiến nhà lo lắng , Triều Triều sẽ chạy loạn nữa.】

 

Ba ca ca???

 

Ba , trong lòng mới nhẹ nhõm đôi phần.

 

Mấy mời Thái tử đến đại sảnh, Hứa thị liền ở nội viện lau rửa thể cho Triều Triều.

 

"Tiểu tiểu thư ở ngoài chịu khổ ? Nhìn xem đều gầy ..."

 

"Sao còn mau mang canh gà hầm xong đây, xem tiểu tiểu thư gầy thành bộ dạng gì ." Đăng Chi và mấy nha bận rộn chuẩn đồ ăn cho nàng.

 

Khi mặc y phục, gặp chuyện khó.

 

"Bộ y phục , nhỏ chút ..." Kỳ lạ, cái bụng , buộc dây lưng.

 

Lục Triều Triều vỗ vỗ cái bụng nhỏ căng tròn, hít thật sâu một .

 

Mặt đều đỏ bừng, dây lưng cũng buộc .

 

"Bộ y phục co ." Đăng Chi suy nghĩ hồi lâu, rút kết luận như .

 

thì, tiểu tiểu thư cũng mập.

 

Bị thổ phỉ bắt lên núi, còn thể mập lên ?

 

Đùa gì chứ.

 

Đăng Chi tìm mấy bộ y phục rộng rãi, miễn cưỡng cho nàng.

 

"Bảo thợ thêu mau chóng vài bộ xuân trang, tiểu tiểu thư mặc y phục cũ nữa ." Đăng Chi phân phó xuống, Ngọc Thư và Ngọc Cầm liền đỏ hoe mắt bước tới hành lễ.

 

"Cô nương phép vứt bỏ nô tỳ nữa." Ngọc Thư Ngọc Cầm đến giờ vẫn kinh ngạc, tiểu tiểu thư mới một tuổi, rốt cuộc mà vứt bỏ các nàng!

 

Các nàng tuy chút võ công, để nàng dễ dàng trốn thoát.

 

Lục Triều Triều toe toét, các ngươi con đường phàm nhân.

 

Ta mở chính là, chế độ tu tiên nha.

 

"Không chạy, Triều Triều, chạy." Nàng giơ năm ngón tay nhỏ thề.

 

"Nô tỳ canh chừng cô nương thật chặt ." Ngọc Thư u oán .

 

Đánh mất tiểu tiểu thư, Trưởng công chúa tìm nàng hỏi chuyện, Thái hậu tìm nàng hỏi chuyện, Thái tử tìm nàng hỏi chuyện, Bệ hạ cũng tìm nàng hỏi chuyện.

 

Duy nhất, Hầu gia, cha ruột , đến một câu cũng hỏi.

 

 

Loading...