“Sau , nam nhân uy h.i.ế.p nàng, rằng nếu nàng còn dám tìm cái c.h.ế.t…” “Thì sẽ đ.á.n.h c.h.ế.t đứa con gái duy nhất của nàng.” “Lam cô cô mới thôi ý định tìm đến cái c.h.ế.t, sống bằng c.h.ế.t chịu đựng sáu năm trời…” “Mãi đến khi mẫu từ phàm gian trở về, mới tìm tung tích của nàng. Người dẫn Phượng tộc vờn quanh , ép đối phương thả , mới thể đưa Lam cô cô .” “Đối phương vốn chẳng buông tha…” May mắn Phượng tộc mạnh mẽ, Lam cô cô và con gái nàng đều đưa về Phượng tộc. Truy Phong xong khỏi cảm thán, ngay cả Phượng tộc thần nữ cũng chịu đựng nhiều gian truân.
Truy Phong thấy A Từ bước cửa, khỏi đón lấy: “Đã gặp ? Chàng nguyện ý trở về ? Ngươi với rằng sẽ cưới tám nàng dâu cho ?” Hắn trêu chọc một cách đùa cợt. A Từ lắc đầu: “Ý quyết, cứ để .”
Đêm xuống. Hứa Thời Vân tựa bên cửa sổ, trong lòng ôm y phục Lục Nghiễn Thư từng mặc: “Mau dọn dẹp một ít y phục của Nghiễn Thư đây, đốt thôi.” “Bất kể nhận , cứ thử một .” “Vậy nô tỳ sẽ gọi Đại phu nhân tới.” Đăng Chi nhanh chân mời Châu Thư Diệu đến.
Lục Triều Triều và Châu Thư Diệu cùng bước cửa, Châu Thư Diệu ôm nhiều y phục mới, trong mắt ánh lên ý nhỏ vụn, thấy bà bà tới, sắc mặt chút ửng hồng: “Thiếp… đây rảnh rỗi vô sự một ít cho Nghiễn Thư.” lúc đó danh phận rõ ràng, từng đưa . Hứa Thời Vân vỗ nhẹ mu bàn tay nàng an ủi: “Đêm về khuya lạnh lẽo, mặc thêm y phục .”
Đăng Chi mang tới chậu đồng, Châu Thư Diệu châm một ngọn lửa, mấy bèn xổm trong sân đốt y phục. “Cũng chẳng , nhận …” A Diệu khẽ thì thầm. Dù cho đời thể gặp , nhưng… chỉ cần còn sống, là đủ . Lục Triều Triều mím chặt môi, thoáng qua chân trời, lời nào.
Ba trong sân đốt đến tận khuya, mới theo lời giục của Đăng Chi mà trở về phòng. “Ban đầu định ngày mười hai tháng tám cưới Ngọc Châu, vì phàm gian gặp đại nạn mà gác . Hôn sự đành dời thêm một chút, chỉ là với Ngọc Châu …” Hứa Thời Vân khẽ thở dài, quãng thời gian tâm mệt mỏi, thật sự thể phân tâm. “Con dâu vẫn với mẫu , Ngọc Châu sớm gửi tin tới, hôn sự dời sang năm . Để mẫu cần nóng lòng.” A Diệu và Ngọc Châu thường xuyên gặp ở nữ học, quan hệ hai cực kỳ . “Mẫu hãy nghỉ ngơi sớm, ngày mai Triều Triều sẽ đến.” Lục Triều Triều và A Diệu thấy Hứa Thời Vân sắc mặt mệt mỏi, bèn mở lời cáo lui.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-966-ngoai-le-duy-nhat.html.]
Hứa Thời Vân đối với Triều Triều chút lo lo mất, Triều Triều mai đến, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng cố gượng đến mức dám nhắm mắt. Sau khi đưa A Diệu về phòng, Lục Triều Triều cửa sổ.
A Từ hỏi: “Nàng đang đợi ?” “Theo , đó là kẻ tuân thủ quy tắc nhất, sẽ đến .” A Từ Thiên Đạo mấy vạn năm, Đế Quân là công chính nhất, từng thấy phạm một lầm nào.
Mèo Dịch Truyện
Lục Triều Triều đóng cửa sổ, ngón trỏ đặt lên môi. Nàng tự vẽ một vòng tròn quanh , A Từ. A Từ khẽ nắm chặt nắm đấm, mở đôi mắt mê mang nàng. Lục Triều Triều thấy lĩnh ngộ , vẽ một vòng tròn. “Như , sẽ cảm nhận hai nữa . Hì hì…” Nàng kéo A Từ xổm bên cửa sổ, dùng ngón trỏ chọc một lỗ nhỏ, hứng thú bừng bừng bên ngoài.
Vạn vật tĩnh mịch, mây đen che khuất vầng trăng. Trong sân dường như xuất hiện một luồng d.a.o động khác lạ, nhanh liền trở yên bình. Chỉ là… tro tàn đốt xong trong sân đột nhiên bay lên, lượn lờ khắp sân… Một lúc lâu , tro tàn rơi xuống đất, tựa như một giấc mộng.
“Chàng … mang đồ .” A Từ đầy vẻ kinh ngạc, vạn năm nay, đây là đầu tiên thấy Đế Quân chuyện trái với quy định. Cốc cốc cốc… tiếng gõ cửa vang lên. Vừa mở cửa… Yến Thanh Tiên Tôn quỳ thẳng tắp ở ngoài cửa.