Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 9:--- Bé Con Nổi Giận ---

Cập nhật lúc: 2025-10-17 02:57:48
Lượt xem: 45

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hứa thị chỉ cảm thấy huyết khí ngập tràn nơi cuống họng.

 

“Hứa , chúng đều là thể diện, phu quân cùng triều quan. Kết thành, tổng thể kết thù .” Khương phu nhân khóe môi mang theo vài phần châm chọc.

 

Hứa thị gì mà cao quý chứ.

 

Nhà đẻ suy tàn.

 

Đại nhi tử tàn tật, nhị nhi tử là một kẻ ăn chơi trác táng, tam nhi tử thông văn thơ, là trò của kinh thành.

 

Đứa con gái nhỏ duy nhất, dường như cũng chẳng Hầu gia yêu thích.

 

Con cháu tranh khí, các thế gia đều đang chờ xem trò của nàng.

 

Hứa thị lời uy h.i.ế.p trong câu của nàng .

 

Phải , trưởng nữ Khương Vân Cẩm của Khương phu nhân dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, nhi tử Khương Vân Mặc mười ba tuổi thi đỗ tú tài, sắp sửa tham gia hương thí để thi cử nhân.

 

Tiểu Triều Triều tức đến nghiến răng nghiến lợi, ôi, nàng nào răng, c.ắ.n đến nỗi lợi đều đỏ ửng.

 

Nếu nàng răng, nhất định bò lên c.ắ.n nàng một miếng thịt, đồ mặt dày vô sỉ!

 

Đại ca ca của nàng tám tuổi thi đỗ tú tài !

 

Năm đó còn đạp nhà họ Khương xuống bùn đen.

 

Hứa thị mặt cảm xúc khoát tay, Giác Hạ mắt đỏ bừng vì giận, bưng khay bước lên.

 

“Hủy hôn.”

Mèo Dịch Truyện

 

Khương gia các ngươi hủy hôn ước với Diễn Thư của .”

 

“Mà là Diễn Thư, hủy hôn ước với Khương Vân Cẩm của Khương gia!”

 

“Con Diễn Thư, xứng với trời, xứng với bất kỳ ai. Vì cứu Khương Vân Cẩm mà chôn vùi cả một đời, con thẹn với lương tâm!”

 

“Khương gia ức h.i.ế.p con , thừa cơ giậu đổ bìm leo, xứng gả cho Diễn Thư vợ.”

 

“Lục gia , hủy hôn ước với Khương Vân Cẩm!” Hứa thị đoạt lấy chiếc ngọc bội trao đổi, mặt tất cả , thẳng thừng đập nát ngọc bội thành từng mảnh vụn.

 

【Hay lắm, lắm, nương lắm!】

 

【Khương gia sẽ gặp quả báo!】

 

Tiểu Triều Triều đôi chân ngắn ngủn đạp loạn xạ, Ánh Tuyết ôm vững, suýt nữa thì nàng trượt khỏi tã lót.

 

Sợ đến nỗi Ánh Tuyết mồ hôi đầm đìa.

 

Mảnh ngọc vỡ b.ắ.n lên từ mặt đất, lướt thẳng qua giữa hai lông mày Khương phu nhân.

 

Mảnh ngọc vụn lướt qua lông mày nàng , để một vệt m.á.u nhỏ.

 

Khương phu nhân tim đập thình thịch, chỉ cảm thấy một cỗ bất an từ đáy lòng dâng lên.

 

“Ngươi!” Nàng ngờ Hứa thị vốn yếu đuối, thể quyết đoán đến .

 

chuyện Khương gia lý lẽ yếu kém, nàng cũng con gái mang tiếng vong ân phụ nghĩa. Tuy nhiên, so với điều , việc hủy hôn càng quan trọng hơn.

 

Chỉ hủy hôn, mới đường lui.

 

“Đem hôn thư năm xưa định đây .” Khương phu nhân mặt mày tái xanh.

 

Hai đương mặt xé nát hôn thư, Khương phu nhân dậy, lấy tín vật của Khương gia, thần sắc kiêu ngạo.

 

“Hứa Thời Nghệ, ngươi cứ ôm lấy đứa con tàn tật của mà sống . Vân Cẩm nhà , Lục Diễn Thư xứng!” Khương phu nhân xong, liền lạnh một tiếng, dẫn kiêu ngạo rời khỏi Hứa gia.

 

Hứa thị tức đến hai mắt đỏ hoe, nước mắt từng giọt từng giọt lăn dài.

 

Nàng sớm sai đem việc báo cho Lục Viễn Trạch.

 

Giờ khắc tiểu tư đến báo: “Phu nhân, Hầu gia …” Tiểu tư mắt đảo tròn lia lịa, nhưng dám .

 

“Hầu gia , vì cứu Khương cô nương, thì nên lấy ân báo đáp. Đây là mệnh của Diễn Thư, thể trách khác.”

 

Tiểu tư xong.

 

Hứa thị sống sượng thổ một ngụm máu, dọa đám nha mặt mày tái mét.

 

Hứa thị giơ tay, ngăn nha mời đại phu.

 

Nàng dường như cũng .

 

【Hừ, cha tra lấy tiền đồ của ca ca , đổi lấy danh tiếng cho ! Đánh c.h.ế.t , đ.á.n.h c.h.ế.t …】

 

【Tức c.h.ế.t , tức c.h.ế.t …】

 

Tiểu Triều Triều cau mày, khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng nhăn nhúm , mài đến nỗi lợi đều rướm máu.

 

Đánh , đ.á.n.h !

 

Đột nhiên…

 

Bên ngoài, bầu trời quang đãng bỗng mây đen giăng kín.

 

Chỉ trong chớp mắt, cuồng phong nổi lên dữ dội, cát bụi bay mù mịt khiến mở mắt, gió lốc cuốn lá rụng xoáy tít lên trời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-9-be-con-noi-gian.html.]

 

Giữa ban ngày.

 

Một tiếng sét kinh thiên động địa vang vọng từ chân trời.

 

Một vệt sáng trắng lạnh lẽo kéo theo cái đuôi dài, xé rách bầu trời, thẳng tắp hướng về một tiểu viện nào đó trong kinh thành.

 

Ầm ầm…

 

Hứa thị giật thu tâm tư, chỉ cảm thấy câu “đánh c.h.ế.t ” của con gái dứt, sấm sét giáng xuống.

 

“Ối phu nhân, thành bắc bốc cháy . Bên ngoài đều kêu, sét đ.á.n.h trúng .” Tiểu nha bên ngoài lớn tiếng kêu lên.

 

Hứa thị chớp chớp mắt, thậm chí còn quên cả .

 

Nàng lau vết m.á.u ở khóe môi, chỉ thấy nỗi uất khí nặng trĩu đè nặng trong lòng, cũng đạo sét đ.á.n.h tan.

 

Nàng ngừng một chút, đứa bé đang giơ nắm đ.ấ.m nhỏ, mặt đầy vẻ giận dữ.

 

“Ngươi lén hỏi thăm xem, nhà ai sét đ.á.n.h trúng.” Hứa thị luôn cảm thấy, đạo sét chút kỳ lạ.

 

Giống như…

 

Con gái nàng triệu đến .

 

Không lẽ thật sự đ.á.n.h trúng kẻ oan gia đó ?

 

Giác Hạ lập tức lời, ngoài liền dặn dò hạ nhân hỏi thăm.

 

“Khương gia thật là vong ân phụ nghĩa, rõ ràng năm đó đại công tử vì cứu Khương Vân Cẩm mà rơi xuống nước, bây giờ nàng hủy hôn! Nếu đại công tử, nàng sớm c.h.ế.t !”

 

“Đồ ch.ó lòng lang sói, vong ân phụ nghĩa. Chẳng là thấy Hứa gia gặp chuyện, liền thừa cơ giậu đổ bìm leo !”

 

Ánh Tuyết ôm Triều Triều, tức đến mức miệng ngừng c.h.ử.i rủa.

 

Hứa thị thổ một ngụm máu, nỗi uất khí trong lòng tan vài phần, giữa hàng lông mày vẫn tràn ngập sự lo lắng: “Thế nhân đều chạy theo lợi lộc mà thôi.” Điều nàng hận, là câu của Lục Viễn Trạch, rằng đó là mệnh của Diễn Thư!

 

“Tiểu tiểu thư mới tỉnh, buồn ngủ nữa ?” Ánh Tuyết chút ngạc nhiên.

 

Lục Triều Triều khi triệu đạo sét , liền cảm thấy vô cùng mệt mỏi, mí mắt cũng mở nổi.

 

Ngay lập tức nàng liền ngủ say như c.h.ế.t.

 

Đêm đến, Đăng Chi mới mệt mỏi trở về phủ.

 

“Phu nhân, trong ngục thu xếp thỏa. Lão phu nhân chút kinh sợ, nô tỳ đưa t.h.u.ố.c tới, gì đáng ngại. Lão gia bảo đừng lo lắng, trong lòng tính toán. Ở trong ngục vài ngày, đối với Hứa gia lẽ là chuyện .”

 

“Lão phu nhân và các vị tẩu tẩu, sai thu xếp, đều vui mừng đến rơi lệ.”

 

Trái tim Hứa thị đang treo lơ lửng, chậm rãi trở về vị trí cũ, trong lòng cảm thấy hổ thẹn với nhà đẻ.

 

Nàng mà vì Lục Viễn Trạch, mà đoạn tuyệt với nhà đẻ, mười mấy năm hề liên lạc!

 

Trong lòng suy nghĩ, đợi chuyện qua , bất kể Lục Viễn Trạch vui vẻ , nàng cũng về nhà đẻ thăm một chuyến.

 

Hứa thị, hiếm hoi một giấc ngủ ngon.

 

Mà Lục Triều Triều, giấc ngủ kéo dài cả một ngày một đêm!

 

Nàng trực tiếp từ hoàng hôn, ngủ thẳng đến trưa ngày hôm .

 

Đại phu đến mấy , mỗi đều bất lực xòe tay: “Tiểu tiểu thư gì đáng ngại, nàng chỉ là ngủ quá say thôi.”

 

nàng tỉnh chứ? Bình thường hai canh giờ tỉnh một , ngủ một ngày một đêm.” Hứa thị lo đến mức khóe miệng nổi đầy mụn nước.

 

“Chắc là, kiệt sức, quá mệt mỏi?” Đại phu xong tự tát một cái.

 

Một đứa trẻ bốn mươi ngày tuổi, thể mệt đến mức nào chứ?

 

Không , , rốt cuộc là mà mệt đến ngất xỉu?

 

Hứa thị sững sờ, nhớ đến tiếng sét kinh thiên động địa ban ngày hôm qua, khẽ mím môi.

 

【Đói quá a a a a… đói quá đói quá đói quá…】 Hứa thị bên tai thấy tiếng lẩm bẩm mơ mơ màng màng đó.

 

“Triều Triều tỉnh , mau lấy sữa bò tới.” Hòn đá lớn trong lòng Hứa thị trở về vị trí cũ, trong lòng mơ hồ đoán, chỉ sợ tiếng sét hôm qua tiêu hao thể lực của con gái.

 

Trong lòng khỏi thầm thì, nàng đây là sinh một tiểu tiên nữ .

 

Lục Triều Triều ngáp một cái, há miệng, trong miệng sữa bò thơm ngọt.

 

“Tạ ơn trời đất, tiểu tiểu thư của chúng cuối cùng cũng tỉnh . Giấc ngủ a, thật là ngủ đến trời hoang đất lão.” Ánh Tuyết khỏi trêu chọc, tiểu gia , ngủ cứ như tắt thở .

 

Lục Triều Triều trong lòng rơi lệ, là đói đến ngất đó!

 

Ai mà linh khí tiêu hao sữa bò chứ, hu hu hu, tại chỗ đói đến ngất xỉu.

 

Hứa thị trìu mến bế nàng lên, hôn một cái lên má nàng, con gái thơm tho mềm mại, gần như lấp đầy cả trái tim nàng.

 

Cũng cứu vãn…

 

Nàng đang sống trong một lời dối.

 

“Phu nhân, đạo sét , thật sự đ.á.n.h trúng .” Giác Hạ mặt đầy vẻ tò mò xông cửa.

 

 

Loading...