Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 882:--- Dẫn nàng vào cõi phàm trần ---

Cập nhật lúc: 2025-10-21 13:18:19
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Sau hai mươi tám tháng Chạp, liền kề năm mới. Năm nay Tuyên Bình Đế giá băng, vẫn còn trong kỳ quốc tang, mà nhà họ Lục là cận thần của Thiên tử, trong nhà thậm chí còn dán câu đối.

 

vì Lục Triều Triều trở về, Hứa Thời Vân như thổi sinh khí mới, thể ngày một khá hơn. Đến cả y sư cũng liên tục xưng kỳ, tận mắt chứng kiến nàng ngày càng hồng hào. Sáu năm qua, nhà họ Lục sống lờ đờ vất vưởng, năm mới cũng lạnh lẽo hiu quạnh. Nay Lục Triều Triều về nhà, Hứa Thời Vân lòng nàng vui vẻ hơn. Tuy thể tổ chức yến tiệc lớn, nhưng một buổi mừng nho nhỏ thì .

 

Thiệp mời qua dịp cuối năm cực nhiều, nàng bèn chọn vài tấm thiệp, ngẫm nghĩ đưa Triều Triều quen với kinh thành. Hứa Thời Vân địa vị cao, những phủ nàng chọn thiệp đều thuộc hàng nhất nhì kinh thành.

 

Hôm nay họ đến phủ Trưởng công chúa.

 

“Trưởng công chúa còn nhớ , năm đó ban cho một đôi song sinh long phụng, lúc đó còn rõ tiếng, miệng đầy ‘sinh sinh sinh’. Quả đúng là kim khẩu ngọc ngôn, lời thành pháp tắc.” Nói xong, Trưởng công chúa liền mang thai.

 

Lục Triều Triều mím môi khẽ : “Nhớ.”

Mèo Dịch Truyện

 

Hứa Thời Vân đích trang điểm vấn tóc cho con gái, thấy dung mạo của Triều Triều, đáy mắt ngừng hài lòng và tán thưởng. Sắc mặt Hứa Thời Vân hồi phục ít, chỉ còn gầy yếu.

 

Nàng dắt Triều Triều lên xe ngựa, xe vững vàng, kẽo kẹt kẽo kẹt lúc ngang qua tiệm thịt heo kho ở phía Đông thành, Hứa Thời Vân liền gọi dừng.

 

“Đi mua một cái giò heo thái lát, để Triều Triều nếm thử.”

 

“Món giò heo ngày con thích nhất, giờ cửa tiệm truyền cho con trai lão chủ quán. Tay nghề con trai còn hơn cả cha, con chắc chắn sẽ thích hơn.” Phủ Trưởng công chúa xa, thể để nàng lót xe ngựa. Hứa Thời Vân nàng, ánh mắt luôn mỉm , dịu dàng và từ ái.

 

Giò heo kho màu sắc hấp dẫn, đỏ tươi óng mỡ, khẽ chọc một cái liền mềm rục rời xương. Chủ quán thái thành lát mỏng, vặn một miếng một lát.

 

Dùng lá sen gói , bóng loáng dầu mỡ, đến Lục Triều Triều kìm mà trợn to mắt. Hứa Thời Vân run run gắp một miếng, miếng giò heo cũng khẽ rung, Lục Triều Triều há miệng.

 

Vỏ heo mềm dẻo, miệng tan, thơm đến mức nàng kìm mà nheo mắt . Ký ức chợt đ.á.n.h thức.

 

Thật sự quá ngon.

 

“Nương ngay con vẫn còn nhớ nhung món …” Hứa Thời Vân Triều Triều, còn vui hơn cả khi tự ăn.

 

Thấy con gái ăn sáu bảy miếng, nàng mới dừng đũa: “Giò heo ngấy mỡ, ăn nhiều e tiêu, nếu con thích ngày mai cứ để nha đến mua nữa.” Nàng lấy nước súc miệng cho Triều Triều súc hai , còn kẹo bạc hà, thể khử mùi vị trong miệng.

 

Khi xuống xe ngựa, mùi kho tan hết, chỉ còn thoang thoảng hương bạc hà. Hứa Thời Vân nắm c.h.ặ.t t.a.y con gái, thỉnh thoảng đầu một cái.

 

Trưởng công chúa nàng hôm nay sẽ đến, đích chờ ở cổng. Thấy xe ngựa dừng liền lập tức tiến lên: “Đường hẳn xóc nảy, mau phủ nghỉ ngơi…” Kể từ khi Lục Triều Triều ban con, nàng xem nhà họ Lục như ân nhân cứu mạng. Lại vì hợp tính với Hứa Thời Vân, những năm nay sớm trở thành bạn bè thiết.

 

“Tốt , thật sự . Cũng uổng công ngày ngày Phật vì ngươi niệm kinh cầu phúc, cuối cùng cũng khá lên nhiều .” Trưởng công chúa cẩn thận xem xét, thấy nàng tuy còn gầy yếu, nhưng sắc mặt hồng hào, ánh mắt thần, kìm mà rơi lệ. Hứa Thời Vân cũng khóe mắt rưng rưng, Trưởng công chúa khẽ khụt khịt mũi.

 

“Đây là đứa con gái mới nhận ư?” Trưởng công chúa ngẩng đầu, liền thấy phía nàng một thiếu nữ tựa tiên nhân hạ phàm, thiếu nữ khí chất thoát tục, giống cô gái mồ côi từ núi rừng, ngược giống… thần tiên từ Cửu Trùng Thiên giáng xuống.

 

Hứa Thời Vân trịnh trọng : “Vốn dĩ là con gái .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-882-dan-nang-vao-coi-pham-tran.html.]

 

“Mau gọi cô cô.”

 

Trưởng công chúa sững sờ, nàng xem trọng đối phương đến thế. Nàng sắc mặt cũng lộ vẻ tươi , đón Lục Triều Triều cửa.

 

“Cô cô.” Lục Triều Triều mang theo vài phần nũng nịu, phá vỡ chút tiên khí .

 

35_Nhìn thế , chút giống Triều Triều .

 

“Không gọi tiểu danh là gì?” Trưởng công chúa đón hai cửa, hỏi.

 

“Cứ gọi nàng là Chiêu Dương.” Hứa Thời Vân sắc mặt đổi.

 

Trưởng công chúa bước chân khựng , trái tim run rẩy, đầu Hứa Thời Vân, hồi lâu… biến thành một tiếng thở dài.

 

Hôm nay là sinh nhật của đôi con trai con gái của Trưởng công chúa, tuy thể tổ chức lớn, nhưng những ai cần mời đều mời. Trưởng công chúa bỏ một đám khách khứa đích cửa đón, ít trong lòng đoán rằng là Hứa phu nhân đến.

 

Thấy Hứa Thời Vân bước , , quả nhiên, Hứa phu nhân bệnh nặng khá lên nhiều. Mọi đều dậy hành lễ.

 

Thậm chí thấy thiếu nữ phía Hứa Thời Vân, kìm mà lộ vẻ kinh diễm. Có hừ lạnh một tiếng: “Không từ vận khí , để nàng bám víu nhà họ Lục.” Lúc Hứa Thời Vân đang hàn huyên với các vị khách, hề thấy lời chua ngoa .

 

Thiếu nữ ủ rũ cúi đầu, khuôn mặt nghiêng lộ , cực giống Lục Triều Triều thuở nhỏ. Nàng chính là thiếu nữ mấy đưa đến nhà họ Lục con nuôi, nhưng đều trả về.

 

Mọi gì, mắt đều thể Hứa phu nhân coi trọng Lục Chiêu Dương, thậm chí còn lấy danh hiệu công chúa Chiêu Dương ngày ban cho nàng. Càng thấy vị nghĩa nữ vị trí quan trọng trong lòng nàng.

 

Hứa Thời Vân ghế chủ vị, Triều Triều bên cạnh nàng. Ngay cả khi Lục Triều Triều giữa đám đông, khí chất của nàng vẫn khiến thể thấy nàng ngay lập tức. Thanh lãnh, cô ngạo, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng sẽ theo gió bay .

 

Hứa Thời Vân kìm đưa tay kéo nàng . Nàng luôn cảm thấy, tuy con gái trở về, nhưng khác xưa. Rõ ràng ở bên cạnh nàng, nhưng nàng luôn một cảm giác, con gái bất cứ lúc nào cũng sẽ rời nữa. Nàng cố gắng đưa con gái hòa nhập cuộc sống, để nàng thêm chút khí tức nhân gian, cố gắng giữ nàng .

 

Lục Triều Triều cảm nhận ánh mắt của mẫu , kìm mà mỉm .

 

Không lâu , liền thấy đôi song sinh long phụng của Trưởng công chúa lượt ngự kiếm mà đến. Ánh mắt tất cả mặt đều hướng lên bầu trời, trong mắt đều vẻ ngưỡng mộ và đố kỵ, Trưởng công chúa kìm mà lộ vẻ kiêu ngạo.

 

“Mẫu .”

 

“Mẫu .” Trần Thu Ngâm và Trần Thu Sâm chắp tay, như hai thanh kiếm sắc tuốt vỏ, chỉ khi thấy mẫu mới che mũi nhọn. Triều Dương Tông lập quy tắc với tất cả tử, một khi con cái đủ mười sáu tuổi, liền chính thức thoát ly phàm trần. Ba năm mới về nhà một . Cho đến khi xuất sơn.

 

Phủ Trưởng công chúa hôm nay náo nhiệt, Trần Thu Ngâm thấy Lục Triều Triều, còn tiến lên chào hỏi. Khách khứa vui vẻ vui vẻ, một cảnh tượng náo nhiệt đến nhường nào. Hứa Thời Vân thường nghĩ, giá như thời gian mãi mãi dừng ở khoảnh khắc thì mấy…

 

Giữa trường, một thiếu nữ mặc váy đỏ thắm dậy, bưng chén sứ trắng tinh xảo về phía Lục Triều Triều. Giữa trường từ lúc nào tĩnh lặng. Thiếu nữ , nổi tiếng trong kinh thành. Chỉ vì nàng , cực kỳ giống khuôn mặt của Lục Triều Triều. Ngày thường nàng phố, thậm chí còn bách tính quỳ lạy nàng .

 

Nàng cũng từ chối, cũng giải thích, chỉ mà chịu đựng. Y phục trang điểm của nàng cũng cố ý bắt chước Lục Triều Triều, lúc , mặt Lục Triều Triều, nàng còn giống chính chủ hơn cả chính chủ.

Loading...