Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 840:--- Giết lợn Tết ---

Cập nhật lúc: 2025-10-19 11:19:07
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Báo ứng, tất cả đều là báo ứng ha ha ha ha…”

 

“Ngươi coi con gái bằng , nay chính thành súc sinh. Đáng đời, đáng đời!! Cuối cùng cũng thể báo thù rửa hận cho con !” Bà lão già nua hung hăng đạp một cước con heo mập đang ngơ ngác đất, con heo lập tức ụt ịt kêu lên, nhe răng lộ vài phần hung ác khí.

 

Ngay lập tức, nó ủi về phía bà lão, bà lão 'ai ôi' một tiếng liền ngã vật xuống đất.

 

Bà lão ngã mặt đất, ống tay áo vô tình vén lên, chỉ thấy cổ tay bà chi chít vết thương, còn những dấu hằn sâu dường như trói buộc.

 

Cái thể to lớn như nếu dẫm lên bà lão, chỉ sợ sẽ giẫm c.h.ế.t bà .

 

Đệ tử Triều Dương Tông phía Liễu đại nhân nhanh chóng phản ứng, khẽ nâng tay, linh khí bay thẳng về phía con heo mập.

 

Chân dường như đ.á.n.h gãy, nó 'ào ào' gào lên những tiếng gầm giận dữ.

 

Dân làng hoang mang lo sợ, Liễu đại nhân lập tức : “Chuyện nhất định sẽ tra xét rõ ràng, hết hãy canh giữ tất cả những con heo !”

 

Trong đám đông mơ hồ bùng lên tiếng và tiếng heo kêu.

 

“Nguyên Quân, hai ngày nay con cũng mệt mỏi , phụ phái dọn dẹp phòng ốc, các con cứ nghỉ ngơi . Nơi đây toát lên vẻ quỷ dị, chỉ sợ sẽ trì hoãn hai ngày.”

 

Liễu đại nhân dứt lời, liền thấy bà lão ngã đất dậy: “Ta tố giác, tố giác bọn chúng buôn bán , dùng sống tế lễ sơn yêu.”

 

Điều đáng kinh ngạc là, bà trông tóc mai bạc trắng, già nua vô cùng, nhưng thực tế, mới chỉ hơn ba mươi tuổi.

 

“Ta địa phương, vốn là cô nương nhà lành. Mười bảy năm , bắt cóc bán đến đây trong lễ hội đèn lồng.”

 

“Nơi đây là nơi cô lập với thế giới bên ngoài, quanh năm giao thiệp với ngoài, cũng hiểu luật pháp. Ngược , bọn chúng hiểu rõ!!”

 

“Chắc hẳn đại nhân thấy, lối làng cực kỳ khó tìm, ẩn . Lại vì đường núi gập ghềnh quanh co, ngoài khó lạc . dân làng, thể rời làng !!”

 

“Hằng năm, trưởng thôn sẽ dẫn theo vài thanh niên trai tráng trong làng rời khỏi thôn, cách nửa tháng mới về, mang theo một vài tin tức bên ngoài và tiện tay bắt cóc những cô gái, trẻ con.”

 

“Ta chính là bắt cóc năm .” Với những cùng đến với bà , hành hạ đến c.h.ế.t, đồng hóa thành dân làng.

 

Còn bà , vì bao giờ từ bỏ hy vọng, trốn thoát mấy .

 

Lại vì ỷ dung nhan, chữ, mấy trốn thoát bắt về đều nhốt trong chuồng heo để nuôi.

 

mấy nghĩ đến cái c.h.ế.t, nhưng đứa con gái bé bỏng đáng yêu mà bà khó khăn lắm mới sinh , nếu bà c.h.ế.t , ai bảo vệ đứa trẻ, tương lai sẽ đáng thương bao.

 

hận, hận thế đạo, hận cả thôn, hận đàn ông gây bi kịch cuộc đời bà .

 

đứa trẻ vô tội bao, khi còn nhỏ, bà nhốt trong chuồng heo.

 

Đứa bé sẽ lén lút dành dụm khẩu phần ăn của , mang cho điên điên khùng khùng. Trái tim c.h.ế.t lặng của bà , mới dần dần sống .

 

bắt đầu cúi , bắt đầu nịnh nọt đàn ông, cố gắng để con gái sống hơn.

 

Nào ngờ, đóa hoa bà cẩn thận che chở, gả cho sơn thần.

 

Liễu đại nhân đưa bà lão xuống, sắc mặt vô cùng nặng nề.

 

Chuyện liên quan rộng, vì tội phạm biến thành súc sinh, Liễu đại nhân lập tức phái khỏi làng trong đêm để báo cáo sự việc.

 

Lục Triều Triều và Nguyên Quân tạm thời trú trong làng, đêm đến, tiếng heo kêu vang vọng khắp nơi.

 

Nguyên Quân rùng : “Chiêu Dương tỷ tỷ, cái làng thật tà môn. Tỷ xem vì biến thành súc sinh chứ?”

 

Mèo Dịch Truyện

“Vả , còn giữ tư duy của con .”

 

nếu đặt chúng cùng với heo nhà, ai thể phân biệt , là heo?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-840-giet-lon-tet.html.]

Giữ tư duy của con g.i.ế.c như heo, nghĩ thôi thấy kinh hoàng.

 

“Chắc là, bọn họ sẽ bảo vệ nhà của thôi.” Nàng khẽ .

 

Ngày thứ hai, trời còn sáng, trong làng thoang thoảng mùi khói củi ẩn hiện.

 

Liễu đại nhân cả đêm xét án, Mạc sư của Triều Dương Tông thì phụ trách điều tra.

 

Hai thức trắng đêm, mặt Liễu đại nhân lộ một tia mệt mỏi, ấn ấn giữa trán, bàn bày vài món cháo loãng, rau dưa.

 

“Trong nhà trưởng thôn nhiều vật phẩm từ bên ngoài, lẽ là do y thường xuyên khỏi làng. Ha, dám nghĩ dựa việc hiểu luật pháp để trốn tránh trách nhiệm, quả là mơ mộng hão huyền.” Trong mắt Liễu đại nhân tràn một tia lạnh lẽo.

 

“Ta đến từ đường tra gia phả, nhiều năm chiến loạn, một nhóm tội phạm trốn thoát đường áp giải. Sau nhiều chạy trốn, thấy nơi đây hẻo lánh , dựa núi gần sông, liền ở đây an cư lạc nghiệp.”

 

“Những già thuộc thế hệ trưởng thôn, hầu hết đều là tội phạm bỏ trốn. Chẳng trách sống tách biệt khỏi làng, hóa là sợ bắt!”

 

“Phần lớn phụ nữ trong làng, đều là do bắt cóc từ bên ngoài mà đến.”

 

Chỉ là, làng mấy chục năm, giờ đều là những bà lão tuổi cao. Thậm chí phần lớn qua đời.

 

Chẳng trách đoàn kết đến , hóa là một đám tội phạm bỏ trốn, c.h.ế.t giữ cùng một bí mật.

 

“Ta hạ lệnh cho mang sổ sách tội phạm bỏ trốn năm xưa tới, kẻ nào c.h.ế.t thì đào mộ mang . Kẻ nào còn sống thì giải về Kinh Thành. Dù biến thành heo, cũng thoát khỏi hình phạt!”

 

“Chuyện quá mức rợn , nghiêm trị!”

 

“Ta phái làng điều tra, xem những ai là bắt cóc đến. Tuy nhiên, đợt cũng mười mấy năm, những lâu nhất thì mấy chục năm, qua đời, là bà lão trong nhà. E rằng…” Ước chừng ai về.

 

Các nàng thể chấp nhận ánh mắt của thế giới bên ngoài, cách biệt mấy chục năm, nhà đẻ thể trở thành chỗ dựa, ngược còn sinh những phong ba bão táp mới.

 

Nguyên Quân chút thất vọng, nhưng cũng hiểu, địa vị nữ tử tuy nay nâng cao, nhưng thế nhân vẫn xem trọng danh tiếng của nữ tử.

 

Chốc lát thể đổi tư duy.

 

cùng với việc nữ tử bước chân triều đình, tương lai nữ tử nhất định sẽ còn e ngại ánh mắt thế tục mà sống vì chính .

 

“Đợi khi về, cũng cố gắng thi khoa cử, lấy Diêu đại nhân gương. Nàng quả là niềm tự hào của nữ tử thiên hạ!”

 

“Chiêu Dương tỷ tỷ, tỷ còn , bây giờ nữ tử cũng thể triều quan .”

 

“Cô nương Diêu Ngọc Châu còn đến mười tám tuổi, là nữ Trạng nguyên đầu tiên của Bắc Chiêu. Nàng , là vì sự bình đẳng của nữ tử mà sách.” Nguyên Quân tùy tiện ăn vài miếng cơm, liền chuẩn rời làng.

 

Lục Triều Triều thấy cái tên Diêu Ngọc Châu, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một gương mặt nhỏ bé: ‘Chiêu Đệ , liền ban cho ngươi tên Ngọc Châu . Nguyện ngươi như ngọc châu phát sáng phát nhiệt, chói mắt rực rỡ.’

 

25_Thị vệ hộ tống mấy rời làng, Nguyên Quân hít hít mũi: “Sao trong làng tràn ngập một mùi khói ?”

 

“Ngược giống như mùi thịt hun khói ngày Tết.”

 

Sắc mặt thị vệ tối sầm, sờ sờ chóp mũi: “Nghe sắp đến Tết , ít nhà đang g.i.ế.c heo Tết. Đêm qua heo trong làng kêu suốt cả đêm...”

 

Nguyên Quân sắc mặt đổi, ngang qua cửa phòng bà lão tố giác hôm qua.

 

Chỉ thấy trong sân bà lão phơi nhiều thịt hun khói hun đến đen sì, vết m.á.u tươi đỏ chảy đầy đất, bà thấy Nguyên Quân qua, còn khỏi : “Liễu cô nương, đây là thịt hun khói mới hôm qua, mang chút về nếm thử ?”

 

“Ta đang định đến chỗ sơn yêu, tế bái con gái, để nó nếm thử heo Tết.” Bà tươi .

 

Nguyên Quân sắc mặt tái mét, lúng túng xua tay: “Đa tạ đa tạ, cứ… cứ cần .”

 

Nói xong, thấy bà lão đóng cửa sân.

 

Nguyên Quân 'oa' một tiếng, vịn tường liền nôn mửa.

 

“Bà g.i.ế.c, thật sự là heo ?” Nàng nôn đến nước mắt lưng tròng, cả đời nàng lẽ sẽ ám ảnh với thịt heo.

Loading...