Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 824:--- Đau quá ---

Cập nhật lúc: 2025-10-19 11:18:51
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Nghe thấy hai chữ "cô cô", Hứa Thời Vân khẽ cứng . Một nỗi đau âm ỉ lan khắp cơ thể, khiến nàng ngừng thở trong chốc lát. Nha phía mí mắt khẽ run, lén lút lắc đầu với Xán Xán, thuận thế đỡ lấy tiểu chủ tử: “Tiểu chủ tử sợ hãi quá nên mới năng lộn xộn đấy thôi.”

 

“Cô cô theo sư phụ tu hành , vẫn về nhà .”

 

“Lần nghịch ngợm nữa , con xem kìa, Lão phu nhân sợ đến mức sắc mặt tái nhợt cả .” Nha đỡ lấy Xán Xán, Xán Xán nhíu mày còn , nha liền lưng , khẽ bịt miệng nàng.

 

“Phu nhân, chúng về nhà thôi.”

 

“Gió lớn , cẩn thận kẻo nhiễm lạnh. Hơn nữa tiểu chủ tử hôm nay kinh hãi, e là cần thu hồn về mới .” Lúc các tử Triều Dương Tông xuống núi, thể mời về phủ thu hồn.

 

Nha nhớ những chuyện hôm nay, khỏi chân tay mềm nhũn. Nếu Lão phu nhân điều gì, thì bây giờ.

 

Hứa Thời Vân kiệt sức, hai bên nha dìu nàng về xe ngựa.

 

“Cử một cưỡi ngựa về kinh báo tin cho Tướng quân, rằng tiểu chủ tử vô sự, chúng lập tức về thành.” Nha ở bên ngoài thấp giọng bẩm báo.

 

Hai bên rèm che khuất ánh nắng, cũng ngăn cách cảnh tượng bên trong xe ngựa. Hứa Thời Vân đệm mềm, khẽ dặn dò: “Ta mệt , về phủ hãy gọi dậy.”

 

“Vâng.” Nha cung kính đáp lời.

 

Xe ngựa kẽo kẹt kẽo kẹt về phía , nửa canh giờ , bên ngoài xe ngựa dường như tiếng cố ý hạ thấp, là Đăng Chi tới.

 

“Các ngươi thể để phu nhân rời kinh? Nếu để phu nhân phát giác thì ?”

 

“Còn tiểu chủ tử nữa, nếu chuyện gì, trong nhà họ Lục mà sống đây?”

 

“Phu nhân phát giác chứ?” Đăng Chi tin liền vội vã chạy khỏi kinh thành, quỷ khoảnh khắc đó nàng sợ đến mức hồn phách suýt xuất khiếu.

 

“Sắc mặt phu nhân tái nhợt, hẳn là do tiểu chủ tử Xán Xán dọa sợ. Ngoài , gì khác lạ.” Tiểu nha thấp giọng hồi bẩm.

 

Đăng Chi dường như vén rèm lên, phu nhân đang đệm, đắp một tấm chăn gấm mỏng. Nàng đang lưng về phía Đăng Chi, thở bình .

 

Đăng Chi trong lòng lập tức thả lỏng, hạ rèm xuống lui về phía đội xe.

 

“Tâm trạng phu nhân mới định trở , tuyệt đối thể để nàng rời kinh nữa. Cứ đưa phu nhân về phủ là , chuyện gì sẽ gánh chịu.”

 

“Xán Xán thế nào ? Rơi từ độ cao như , đừng để nội thương. Ngoại thương dễ chữa, nhưng nội thương thì phiền phức.”

 

Đăng Chi trong lòng hối hận khôn nguôi, sớm nàng rời phu nhân nửa bước. Nàng nghĩ đến Ngọc Châu Triều Triều một tay dìu dắt, đặt nhiều kỳ vọng nàng , hôm nay đặc biệt tự đến tiễn.

 

Tiểu nha cũng giấu sự ngạc nhiên: “Đăng Chi tỷ tỷ, nô tỳ mời đại phu cùng xem qua, tiểu chủ tử chút thương tích nào.”

 

“Cái cây cổ thụ trăm năm đó, cao tới mấy chục mét… mà cứ thế rơi thẳng xuống.”

 

“Giờ bên ngoài thần miếu còn đồn rằng, đó là cứu thế chủ hiển linh đấy.”

 

Đăng Chi đến xe ngựa phía , v.ú nuôi dám rời mắt dù chỉ một chớp, chăm chú Xán Xán.

 

Xán Xán hôm nay phấn khích, hề chút buồn ngủ nào, sấp đệm chơi đùa với ch.ó con.

 

“Đăng Chi cô cô…”

 

“Cô cô, cô cô cứu con…” Nàng tay chân cùng lúc trèo đến mặt Đăng Chi, Đăng Chi đưa tay liền ôm nàng lòng. Vén áo cẩn thận kiểm tra, thế mà ngay cả một dấu đỏ cũng .

 

Đăng Chi trong lòng chấn động thể diễn tả, chỉ thầm ghi nhớ chuyện , đợi về phủ sẽ bẩm báo Tướng quân.

 

“Sau trèo cây nữa, nếu ngã xuống thì ?” Đăng Chi cố ý mặt nghiêm dọa nạt nàng.

 

Tiểu Xán Xán nở nụ , vẻ mặt vui vẻ: “Cây cao, ước nguyện…”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-824-dau-qua.html.]

“Linh… Thật linh…”

 

“Cô cô cứu con…”

 

Đăng Chi tưởng nàng gọi , rốt cuộc nhịn lòng, chỉ nhéo nhẹ má nhỏ của nàng: “Đăng Chi cô cô cứu con , về nhà cha con chắc chắn sẽ phạt con.” Đăng Chi cả đời gả, trong phủ tuy là nha lớn của Hứa Thời Vân, nhưng thực tế là phân nửa chủ tử.

 

Nửa còn là bởi vì nàng vẫn tự xưng là nô tỳ, hầu hạ nhà họ Lục. nhà họ Lục đối với nàng, vẫn luôn mực tôn trọng. Tiểu Xán Xán càng trực tiếp gọi nàng là Đăng Chi cô cô.

 

Xán Xán chu môi, tủi rụt mặt : “Triều Triều cô cô… Triều Triều cô cô cứu Xán Xán.” Nàng dang hai tay , tựa chú chim nhỏ…

 

“Bay bay bay, Triều Triều cô cô…”

 

Sắc mặt Đăng Chi thoáng chốc khựng , căng thẳng về phía Hứa Thời Vân.

 

“Con , là Triều Triều cô cô cứu con ?”

 

Xán Xán chu môi má nhỏ nhăn tít : “Trước đây Triều Triều cô cô, dẫn Xán Xán bay, chính là như đó…”

 

“Nhất định là cô cô.”

 

“Nhất định là cô cô về nhà . Xán Xán thấy cô?” Nàng giọng non nớt lắp bắp .

 

Chuyện liên quan đến Lục Triều Triều, Đăng Chi dám qua loa, lập tức hỏi kỹ càng từng chi tiết. Xán Xán tuổi còn nhỏ, phân biệt thật giả, lúc thì mọc cánh, giống như đôi cánh khi bà nội bay lên trời.

 

Lúc thì , Triều Triều cô cô cứu . Lúc thì gió nâng đỡ m.ô.n.g nàng, dịu dàng dịu dàng, giống như mẫu , giống cha nàng – con khủng long bạo chúa .

 

Ngôn ngữ trẻ thơ ngây thơ, bay bổng, trái tim đang nhảy nhót của Đăng Chi một nữa rơi xuống vực sâu, nàng khó giấu sự thất vọng, hốc mắt cũng chút nóng lên. Nàng đang nghĩ gì ? Cả thần giới ép nàng c.h.ế.t, thần hồn tiêu tán, lẽ nào còn là giả ? Là nàng vẫn luôn giữ trong lòng một tia kỳ vọng, đến cả lời lung tung của Xán Xán cũng dám tin.

 

Nàng giơ ngón tay lên: “Suỵt, Xán Xán, chúng thương lượng một chút.”

 

“Đừng nhắc đến Triều Triều cô cô mặt bà nội ?”

 

“Bà nội sẽ đau lòng.”

 

Xán Xán nghiêng đầu, má nhỏ chút căng thẳng và sợ hãi: “Máu, dao… Xán Xán sợ.”

 

“Không , Xán Xán , Xán Xán tuyệt đối .”

 

“Xán Xán mất bà nội…” Nàng ôm chặt cổ Đăng Chi, nhớ đêm đó, nàng sợ đến run rẩy thôi.

 

Đăng Chi an ủi vỗ lưng nàng, hôn nhẹ má nhỏ của nàng, mới đưa nàng lòng v.ú nuôi.

 

“Về phủ thu hồn về cho nàng.”

 

Quay lưng , Đăng Chi mới lau giọt lệ nơi khóe mắt. Phải đó, đáng sợ bao.

 

Mẫu vì con gái mà trả giá tất cả, hề giữ , còn quan trọng hơn cả tính mạng của . khi mất con gái, giống như trời sập, thứ đời đều trở nên còn gì luyến tiếc.

 

Ai cũng ngờ rằng, ngày đó, nàng sẽ bước đường cùng.

 

Triều Triều qua đầu thất, ngày đó nàng biểu hiện như bình thường, gì khác lạ. Ăn sáng xong, Phật đường cầu phúc tụng kinh cho Triều Triều, phòng ôm quần áo nhỏ của Triều Triều mà ngẩn . Thậm chí buổi chiều còn cùng Xán Xán ăn chiều, cùng nàng chơi đùa.

Mèo Dịch Truyện

 

Dường như chấp nhận việc Triều Triều rời . Tất cả đều phát hiện điều bất thường.

 

Ngày đó, vì là đầu thất của Triều Triều, cả nhà đều nghỉ ở nhà, đốt vàng mã cầu phúc cho Triều Triều, cả nhà cũng cùng dùng bữa tối.

 

Hứa Thời Vân lâu cho Đăng Chi hầu hạ, để nàng an dưỡng tuổi già trong phủ, cũng cho nàng xem là nha nữa. Đăng Chi hầu hạ nàng cả đời, bao giờ nhờ vả khác. Ngoài chính , nàng tin tưởng bất kỳ ai.

 

Ngày đó, nàng tự tay hầu hạ nàng tắm rửa xong, phu nhân liền lên giường nghỉ ngơi.

 

 

Loading...