Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 823:--- ---
Cập nhật lúc: 2025-10-19 11:18:50
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Trong miếu đông , sẽ thêm phần náo nhiệt. Cứ dẫn Xán Xán cảm nhận khí là . Có chuyện gì, sẽ gánh chịu.” Hứa Thời Vân dù cũng là chủ tử, nha tiện ngăn cản. Chỉ đành dìu phu nhân lên xe ngựa, sai lập tức thông báo cho tướng quân.
Trong thành hôm nay mấy , nhưng càng gần ngoại ô, càng đông đúc. Hứa Thời Vân mới hai tháng khỏi thành, bên ngoài cổng thành đổi . Trên những hàng cây lớn dọc hai bên đường, treo đầy những tấm thẻ gỗ màu đỏ.
“Đây là thứ gì?” Hứa Thời Vân cầm một tấm thẻ gỗ, đó : “Nguyện Người về.”
Tiểu nha mặt đầy căng thẳng: “Là thẻ nguyện cầu ạ.”
“Phu nhân mau trở về , lúc đông, kẻo kẻ va .” Nàng lo lắng ngôi miếu, bên trong thờ tượng thần của Triều Triều.
Hứa Thời Vân ngoài miếu, ngắm thần miếu mới xây.
“Ta , để lúc khác rảnh rỗi sẽ đến. Cứ theo Xán Xán dạo một chút…”
“Không nơi đây thờ vị thần minh nào?”
Tiểu nha vẻ mặt rối rắm: “Nô tỳ cũng rõ.”
Người bán hàng rong bên cạnh cung kính chắp hai tay vái một vái: “Thưa phu nhân, bên trong thờ vị cứu thế chủ đó ạ.”
Hứa Thời Vân ngẩn , hỏi cứu thế chủ là ai, nhưng tiểu nha lấy cớ khác dẫn .
Một đoàn dạo quanh bên ngoài thần miếu, phía ngoài còn một cây cổ thụ trăm năm tuổi, cho là cây ước nguyện.
“Chỉ cần treo tấm thẻ ước nguyện trong tay lên cành cao nhất, tâm nguyện sẽ thực hiện đó.” Người phụ nữ bên cạnh đang trêu Xán Xán, Xán Xán cầm tấm thẻ ước nguyện mà mặt nhăn nhó.
Nàng bé nghĩ ngợi, thấy và đám gia nhân đều chú ý đến .
Đôi mắt nhỏ của tiểu gia hỏa đảo qua đảo .
Nàng mới đến gần cây ước nguyện, chân gặp lực cản.
Chỉ thấy chú ch.ó con nhỏ nhắn mềm mại đang c.ắ.n ống quần của nàng bé: “Suỵt…” Tiểu Xán Xán đặt ngón trỏ lên miệng.
“Xán Xán cục cưng giỏi nhất!”
“Ngươi ngoan ngoãn nhé…” Nói xong, nàng bé liền gạt chú ch.ó nhỏ sang một bên, ngậm tấm thẻ gỗ miệng, tay chân thoăn thoắt leo lên cây.
Cây vô cùng lớn, cao vút mây xanh, rễ cây ăn sâu lòng đất. Tán cây thẳng tắp lên trời, vỏ cây phủ đầy rêu phong, lá cây xanh cành lá sum suê, ánh nắng xuyên qua kẽ lá đổ xuống những vệt sáng lốm đốm.
Tiểu gia hỏa nhanh chóng biến mất trong tán lá xanh rậm rạp.
Chú ch.ó con sốt ruột chạy vòng vòng, đầu liền sủa "oaoa" về phía Hứa Thời Vân.
“Xán Xán ?” Hứa Thời Vân tiếng sủa, thấy một một ch.ó luôn quấn quýt rời, giờ đây chỉ còn chú chó.
“Tiểu chủ tử!” Nha giật , nãy chú ý đều đặt phu nhân, nào ngờ xảy sai sót.
Mọi sợ hãi hồn vía lên mây, lập tức tản khắp nơi tìm kiếm Xán Xán.
Hứa Thời Vân chỉ cảm thấy tay chân mềm nhũn, vịn mép bàn của bán hàng rong mới miễn cưỡng vững. Tim đập kịch liệt, dường như giây phút tiếp theo nàng sẽ ngã quỵ.
“Xán Xán… Xán Xán…” Nàng vô thức lẩm bẩm.
Chưa bao lâu, liền thấy tiếng ai đó bên cạnh hét lên: “Trời ơi, cây một đứa trẻ!!”
Mọi đồng loạt ngẩng đầu cây cổ thụ, chỉ thấy ngọn cây cổ thụ một đứa trẻ, đang ôm chặt lấy cành cây, miệng còn ngậm một tấm thẻ.
Hứa Thời Vân thấy cảnh tượng suýt nữa thì ngất xỉu, nàng theo bản năng hiện nguyên hình.
nghĩ tới, một cơn đau kịch liệt liền quét khắp , như thể kinh mạch đều tắc nghẽn.
Lúc nàng loạng choạng chạy về phía cây cổ thụ, cây cổ thụ cao, gió thổi qua, cành cây đều rung chuyển, bóng dáng nhỏ bé liền đung đưa theo cành cây.
Sợ hãi khiến dám lớn tiếng gọi nàng, sợ nàng giật , rơi từ cây xuống.
“Mau tìm , Triều Dương Tông ngay gần đây, mau tìm !!” Hứa Thời Vân gào thét khản cả giọng, hoảng sợ đến tột độ.
“Ôi chao, cây ba trăm năm tuổi , nếu ngã xuống thì chút nào.”
“Đứa bé thật gan , xem tới hai tuổi ?”
Mèo Dịch Truyện
“Nó leo lên tận ngọn cây để gì? Miệng đang ngậm cái gì?” Mọi thì thầm bàn tán, thấy cảnh tượng kinh hoàng ai nấy đều hoảng loạn.
Có mắt tinh, lập tức : “Trông như một tấm thẻ ước nguyện, đứa trẻ nhỏ như cũng điều cầu ?”
Chỉ thấy nàng bé khó khăn bò cành cây lung lay, cho đến khi dừng ở ngọn cây cao nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-823.html.]
Run rẩy buông một tay , nắm lấy tấm thẻ ước nguyện vươn .
Tim Hứa Thời Vân thắt .
“Cẩn thận đó!!” Đã già sợ hãi dám mở mắt.
Xán Xán lẩm bẩm nhỏ: “Cô cô về nhà… cô cô về nhà…”
Xán Xán cô cô về nhà…
Gương mặt nhỏ nhắn của cô bé tràn đầy sự cố chấp, nắm chặt tấm thẻ ước nguyện, treo lên cành cao nhất .
Hứa Thời Vân siết chặt nắm tay, trái tim như bóp nghẹt.
Cành cây kẽo kẹt rung lắc, Xán Xán đỏ bừng mặt nhỏ, mới hung hăng treo tấm thẻ ước nguyện lên.
Khuôn mặt bầu bĩnh nở nụ nhẹ, má lập tức lộ lúm đồng tiền nhỏ.
“Cô cô về nhà!” Vừa xong, bên tai dường như thấy một tiếng “rắc”.
Tiểu gia hỏa vô tội mở to đôi mắt, đầu , liền thấy cành cây xuất hiện những vết nứt nhỏ li ti.
Mấy ngày tuyết lớn, cành cây tuyết đè cong oằn, giờ phút còn chịu lực, liền phát tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt.
Xán Xán nhanh chóng lùi , nhưng tiếng kẽo kẹt bên tai càng lúc càng lớn.
Tiểu gia hỏa còn kịp sợ hãi, liền thấy phía truyền đến tiếng kêu thét chói tai.
Trong đó, tiếng của tổ mẫu là bi ai nhất.
Tiểu gia hỏa chỉ cảm thấy trời đất cuồng, thể thẳng tắp rơi xuống, mặt đất cứng rắn lạnh lẽo, nàng bé sợ đến cứng đờ , trơ mắt đập mạnh xuống đất.
Hứa Thời Vân thấy bóng dáng nhỏ bé rơi xuống khoảnh khắc đó, sớm vô lực, cũng vững.
Khoảnh khắc , nàng một nữa cảm nhận thở của cái c.h.ế.t.
Xán Xán sợ hãi nhắm mắt .
ngay lúc sắp đập xuống đất, nàng bé dường như một làn gió nhẹ nhàng bao bọc. Làn gió nhẹ nhàng đặt nàng bé xuống đất, đó… biến mất dấu vết.
“Xán Xán!!” Hứa Thời Vân gào lên lao tới.
Mọi vốn tưởng sẽ chứng kiến một t.h.ả.m kịch kinh hoàng, che mắt dám thêm.
… thấy đứa bé nhỏ nhắn mềm mại đang tủm tỉm đất, cả trường đều kinh ngạc.
Hứa Thời Vân ôm chặt Xán Xán lòng, dám buông nữa.
Nàng run rẩy kiểm tra khắp con bé.
“Tay đau ?”
“Đầu đau ?”
“Trên đau ?”
Mắt Hứa Thời Vân ứa lệ, bên trong chua xót đau đớn, nhưng nước mắt ngừng . Ôm Xán Xán thế nào cũng dám buông.
Xán Xán vỗ tay: “Vui quá, vui quá… một chút cũng đau.”
Cả trường xôn xao.
“Nàng bé rơi từ ngọn cây xuống, mà hề hấn gì?”
“Ông cụ bà cụ ở chắc đầu đập vỡ ?”
Mọi tặc lưỡi kinh ngạc, nếu là thường, chỉ sợ rơi xuống c.h.ế.t ngay tại chỗ.
Chú ch.ó nhỏ xoay vòng vòng tại chỗ, dường như đang tìm kiếm điều gì đó.
Hứa Thời Vân ôm Xán Xán bật nức nở, Xán Xán bối rối lau nước mắt cho tổ mẫu, ấp úng : “Tổ mẫu, xin … Hù hù, đừng nữa đừng nữa.”
“Cô cô… cô cô…” Nàng bé chỉ lên trời, chỉ cây, nghĩ nghĩ chỉ khắp nơi.
Thân thể Hứa Thời Vân cứng đờ, trong lòng tràn ngập nỗi đau âm ỉ, như thể sắp tuyệt vọng bao trùm.
“Cứu Xán Xán… cứu Xán Xán…” Cô cô, cứu Xán Xán !!