Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 812:--- --- Chiêm Bái
Cập nhật lúc: 2025-10-19 11:18:39
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Sao đón về? Ngươi cho những điều bất lợi khi ở Phượng tộc ?” “Cái gì? Hắn theo mẫu ?” Chư vị trưởng lão Long tộc mừng giận. Mừng vì, Long chủ mà chúng mong mỏi mấy ngàn năm rốt cuộc cũng giáng sinh. Giận vì, Long chủ mà chịu về nhà!!
“Ở Phượng Ngô Sơn chẳng lợi ích gì cho , ngươi rõ những điều lợi hại trong đó. Hắn tiếp nhận truyền thừa thì cảm giác quy thuộc với Long tộc mới .” “Phượng Đế cũng , Phượng tộc nàng nay Phượng chủ, lẽ nào còn độc chiếm Long chủ ?” “Từ xưa đến nay, Long ở , Phượng ở , Phượng tộc quả thực coi Long tộc gì!” Các trưởng lão trong tộc vốn kiêu ngạo, trong lòng giận tức, mấy ngày Chu Mặc dẫn rời Long cung, bọn họ đều thao thức trắng đêm.
Bạng Tinh vỏ hến, bĩu môi : “Các ngươi thật nực , thế nào gọi là độc chiếm? Con ruột của , sinh vốn là của nàng .” “Không lẽ chỉ vì đứa trẻ đó là một con rồng, liền thuộc về Long cung các ngươi ?” “Có bản lĩnh thì tự sinh một đứa .” Bạng Tinh thật sự chán ghét cái bộ mặt của Long tộc. Chư vị Long tộc tức đến mức râu ria dựng ngược, trợn mắt : “Tiểu Bạng Tinh nhà ngươi năng xằng bậy gì đó, còn dám nữa là sẽ đuổi ngươi khỏi Long cung!” Bạng Tinh bĩu môi, vung vẩy cẩm nang đá tới đá lui.
Long tộc chư vị trong lòng cũng hiểu rõ, nếu Long chủ sinh ở nơi khác, trực tiếp đưa về là . sinh trong bụng Phượng Đế, mà Long tộc kết oán với Phượng tộc. “Ai da, oan nghiệt a…” Long Vương sầu đến đau cả đầu, bảo bối mong mỏi mấy ngàn năm đời, nhưng thể thấy, thể chạm , điều còn khó chịu hơn cả . “Cũng Phượng Đế rốt cuộc cùng vị tộc nhân nào hoài thai cốt nhục, hãy điều tra cẩn thận, xem thể tìm sinh phụ .” Long cung chư vị cau mày ủ rũ, Chu Mặc thêm gì với liền rời .
Mèo Dịch Truyện
Bạng Tinh lấy cẩm nang trái cầu, đá tới đá lui, đá đến n.g.ự.c Chu Mặc chậm rãi rơi xuống. Chu Mặc đỡ lấy cẩm nang, nhíu mày. Hoa văn chút quen mắt, nó rách nát tả tơi, ẩn hiện một góc bên trong. Chu Mặc giơ tay liền ném trả cho Bạng Tinh. Y loanh quanh khắp nơi, qua bao lâu, cho đến khi ánh mắt dò xét phía rời , y mới hướng về nhân gian.
Lần nữa đặt chân lên mảnh đất nhân gian , Chu Mặc một thoáng sững sờ. Y khác với Truy Phong. Truy Phong lớn lên bên cạnh Lục Triều Triều, là bạn chơi, là bằng hữu, càng là tri kỷ cam tâm tình nguyện thần phục nàng. Còn bản y, là Lục Triều Triều dùng thuật pháp cưỡng chế trói buộc bên cạnh. Cùng vinh cùng nhục, cùng mất cùng còn. Vốn nghĩ khi Lục Triều Triều c.h.ế.t, y sẽ tự do trở , sẽ vui vẻ. Nào ngờ trong lòng, thấy nửa phần hỷ duyệt, thậm chí còn nặng trĩu đến mức khó thở. Cứ như một tảng đá lớn đè nặng, trầm trọng mang theo đau đớn.
Trong kinh thành, khắp nơi treo đèn lồng trắng, cửa mỗi nhà đều tiền giấy cháy hết. Y cất bước về phía Lục gia, cửa Lục gia vẫn treo bạch phan, gia đinh vẫn mặc tang phục. “Ngươi cũng đến bái lạy ?” Trước cửa nhiều từ nơi khác đến, phong trần mệt mỏi. “Ai da, gì thì cũng đến lạy Tiểu Kiếm Tôn một cái.” “Vội vã ngược xuôi, thế mà nửa tháng mới tới nơi.” Lão phụ nhân lấy từ trong lòng chiếc bánh màn thầu bột mì trắng mà bà nỡ ăn. “Đây là gạo mới năm nay, cho Tiểu Kiếm Tôn nếm thử. Ta đặc biệt mang từ quê nhà đến, mượn một cái bếp ven đường để hấp bánh màn thầu. Nhà nghèo, gì , ủy khuất Tiểu Kiếm Tôn .” Lão phụ nhân xếp những chiếc màn thầu ngay ngắn bàn thờ, bàn thờ còn đặt các loại kẹo. “Vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi mà.” Lão nhân kìm nghẹn ngào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-812-chiem-bai.html.]
Chu Mặc cùng tham bái, những món ăn bàn, trong lòng dâng lên nỗi đau đằng đẵng. “Cái già của sống đủ , lấy đổi lấy Tiểu Kiếm Tôn thì mấy.” Lão thái thái những viên kẹo bàn, liền nhịn mà nước mắt giàn giụa. “Nghe đời sinh đều khí vận, nếu ông trời linh, xin hãy chia khí vận của cho Tiểu Kiếm Tôn .” Lão thái thái cung kính khấn vái một lạy, tấm lòng thành kính thẳng tới thượng thiên. “Ta lập bài vị của Tiểu Kiếm Tôn trong nhà, để con cháu đời ngày ngày thắp hương cúng bái cho nàng.”
“Ta , ở phía đông xa xôi nhất, một ngọn núi.” “Gọi là Côn Luân Thần Sơn. Truyền thuyết là nơi Tạo hóa giáng sinh.” “Ta chuẩn tam bộ nhất bái đến Thần Sơn…” “Ta cầu phúc Phật ngàn vạn , chỉ mong, Tiểu Kiếm Tôn thể trở về nhân gian. Thần giới thừa nhận nàng là thần, nhưng trong lòng , nàng là vị thần minh từ bi nhất.” Lão thái thái thể gân guốc khỏe mạnh, trông thấy ở nhà cũng là một giỏi giang việc đồng áng. Nàng xong, liền thành kính hướng về phía đông, bước ba bước, phủ phục mặt đất mà sâu sắc triều bái. Tóc mai lão thái thái điểm bạc, phía lưng vác một bọc vải đơn sơ, từng bước từng bước hướng về vị thần minh trong lòng nàng mà bái lạy.
Chu Mặc trong lòng chấn động. Thần Sơn! Thần Sơn cách nơi đây vạn dặm, bao xa xôi. “Ngươi tuổi cao, hẳn là Tiểu Kiếm Tôn sẽ ngươi vất vả như . Huống hồ, Thần Sơn cách trở xa xăm, với tuổi tác của ngươi…” Chu Mặc khỏi lên tiếng. Lão thái thái trong thần sắc mang theo vẻ thản nhiên: “Tiểu Kiếm Tôn dứt khoát hiến tế vì nhân gian, c.h.ế.t đường cầu phúc cho nàng thì hề gì.” “Truyền thuyết dù thật giả, chung quy cũng thử một phen.” Nghe lời , ít lộ vẻ mặt trầm tư. Chu Mặc bóng lưng nàng phủ phục đất, trong lòng chua xót khôn nguôi, y chỉ Lục gia từ bên ngoài, bước nữa. Y thẳng đường đến mộ A Ngô.
Tinh Linh Vương Ninh phu nhân đang ở bên giường chăm sóc con gái, thấy Hứa Thời Vân đầu bạc trắng, đau lòng đến mức rơi lệ. “Nương, Triều Triều của con… mất .” Hứa Thời Vân tĩnh lặng giường, lòng như tro nguội. Nàng hẳn là đau đớn bao. Ninh phu nhân khuyên giải thế nào, chỉ ôm lấy con gái mà lặng lẽ rơi lệ.
Thiện Thiện thờ ơ bưng một chén canh bước : “Nương, dùng bữa.” Nàng chăm sóc mẫu , liền chăm sóc. Không ai , phía Thiện Thiện, từ lúc nào thêm hai thuộc hạ uy vũ. Giờ khắc liền ngay cửa, cung kính chờ đợi. “Con trẻ lòng , mau uống chút . Ta trong lòng con khó chịu, nhưng Thiện Thiện mới mấy tuổi, con luôn nghĩ cho nó một chút.” Ninh thị mà hiểu chứ, năm đó nàng sinh con gái, con gái liền lưu lạc bên ngoài, sống c.h.ế.t rõ. Những năm , nàng sống còn đau khổ hơn c.h.ế.t. May mắn tìm Vân nương, mẫu nữ đoàn tụ, mới bù đắp thiếu sót.
Hứa Thời Vân thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiện Thiện thờ ơ, cũng khỏi giật trong chốc lát. Lập tức gắng gượng tựa đầu giường, hướng về Thiện Thiện nở một nụ nhợt nhạt: “Đa tạ Thiện Thiện, để nha là .” Thấy bàn tay nhỏ của Thiện Thiện đỏ bừng vì nóng, nàng uống nổi cũng nuốt xuống. Trong miệng đắng chát, ăn uống chẳng thấy vị gì, nàng chia ba mới uống hết một chén canh. Thiện Thiện hai tay nhận lấy bát cửa, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, tiểu gia hỏa như biến thành một khác. Ninh thị vén sợi tóc bạc của nàng tai: “Vân nương, Thiện Thiện mới mấy tuổi, thể nương. Nó tận mắt chứng kiến tỷ tỷ… trong lòng nó vốn tạo thành tổn thương thể xóa nhòa. Nếu con chống đỡ nổi nữa, Thiện Thiện đây?” “Mấy đứa con trai của con đều trưởng thành, Thiện Thiện mới mấy tuổi chứ.” Đây cũng là chuyện Dung Triệt lo lắng nhất. Vân nương trong lòng giật , cúi thấp đầu, dám đối mặt với mẫu . Bàn tay nắm chặt chăn gấm, ẩn hiện tái nhợt.