Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 804:--- ---
Cập nhật lúc: 2025-10-19 05:09:22
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Ta hối hận.” Dứt lời, ảnh nàng nhanh chóng tan biến. Nơi nào ánh sáng qua, băng tuyết tan chảy, xuân về đất , vạn vật đều trở trạng thái mỹ nhất.
“Sư phụ, sư phụ, cầu xin đừng bỏ rơi tử. Cầu xin sư phụ đừng bỏ rơi tử…” Tông Bạch còn chút tiên phong đạo cốt nào, tựa như điên cuồng, đôi mắt đỏ ngầu, khi chứng kiến cảnh tượng … “Phụt…” Hắn phun một ngụm huyết đen. Máu tươi phun , nhưng chân dám ngừng nghỉ, mấy vị sư kinh hãi theo . Ai nấy đều mặt mày hoảng loạn. Bọn họ còn cơ hội để khiến sư phụ sống nữa, còn . “Sư phụ!” Tông Bạch quỳ rạp xuống đất, trơ mắt sư phụ vết xe đổ.
Vì , vì , vì trở một nữa vẫn là lựa chọn ! Từng là Triều Dương Kiếm Tôn, nàng đối với thế gian quá nhiều quyến luyến, nàng hiến tế, thể vì thế gian chút vướng bận, mà thanh thản. Lần , Triều Triều gia đình hòa thuận, những ràng buộc khó lòng từ bỏ, vì vẫn là lựa chọn . Thậm chí còn bi tráng hơn, dứt khoát hơn . Tông Bạch run rẩy, tựa như tất cả huyết sắc đều rút cạn, cả mất hết sức lực, lảo đảo chạy về phía .
Hứa Thời Vân chứng kiến cảnh tượng , tựa như rơi vực sâu vô tận, mất tất cả ánh sáng và hy vọng. “Không!!” Nàng mắt nứt như toạc , từ dâng lên một luồng sức mạnh. Khiến hình nàng trong khoảnh khắc bùng phát một đạo bạch quang mãnh liệt, phía lưng xuất hiện một đôi cánh khổng lồ, sải cánh liền bay vút lên . “Phu nhân, phu nhân bay…” Các nha cảnh tượng cho trợn mắt há hốc mồm, điều khiến họ kinh ngạc nhất là, phu nhân dung mạo đổi, nhưng toát một luồng khí tức thánh khiết thể xâm phạm. Hứa Thời Vân chỉ ôm lấy Triều Triều, nàng còn quản sự sợ hãi, cả lao thẳng mây trời, hướng về phía đứa con gái đang tan biến mà ôm lấy. “Con của …” Nước mắt Hứa Thời Vân lã chã rơi, nàng chỉ chạm đầu ngón tay của Triều Triều. Con gái liền từng chút một tan biến trời đất, nàng ôm hụt. “Triều Triều! Đừng bỏ rơi nương!!” Hứa Thời Vân tiếng tiếng máu, chứng kiến cảnh ai rơi lệ. Hứa Thời Vân ngơ ngẩn giữa trung, Triều Triều… còn nữa. Con của nàng, còn nữa. Đầu óc Hứa Thời Vân một mảnh đỏ trắng, đôi cánh phía nhanh chóng tan biến, nàng cứ thế lao thẳng từ trung xuống.
Dung Triệt kịp lau nước mắt, sợ đến hồn xiêu phách lạc. Khoảnh khắc Lục Triều Triều tan biến, luồng sức mạnh giam cầm Tông Bạch và những khác liền biến mất. Tông Bạch phi tiến lên, đỡ lấy Hứa Thời Vân đang rơi xuống, giao nàng cho Dung Triệt. Dung Triệt cố nén bi thương, gật đầu với , ôm Hứa Thời Vân về.
Mèo Dịch Truyện
Thiện Thiện sớm thành đẫm lệ: “Ngươi trở về , ngươi trở về , đồng ý với ngươi, đồng ý hết thảy điều ngươi .” “Ta , ngươi nhất định là đang hù dọa , đúng , ngươi nhất định là đang hù dọa !” “Ngươi trở về, cái gì cũng đồng ý với ngươi!” Thiện Thiện dậm chân , trong lòng dâng lên vài phần hoảng sợ. Rõ ràng Lục Triều Triều tan biến, thế gian còn ai thể giam cầm , nhưng hề chút vui mừng nào, tựa như chìm nỗi bi thương vô tận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-804.html.]
“Đau quá, đau quá, Thiện Thiện đau quá… Vì trái tim đau thế.” Thiện Thiện ôm n.g.ự.c ngã xuống đất, cuộn tròn , khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, mày nhíu chặt. Lục Chính Việt vội vàng bế Thiện Thiện đang đau đến run rẩy lên, cố nén nước mắt: “Mau đến Triều Dương Tông thỉnh y tu.” Hắn ngẩng đầu, bi thống tột cùng trời, ai hiểu nỗi đau trong lòng . Thiện Thiện tuy bạo ngược, nhưng từng để lộ vẻ yếu ớt, giờ phút như một đứa trẻ thật sự mà phóng túng lớn: “Ta tỷ tỷ, tỷ tỷ, nàng trở về…” Lục Chính Việt ôm , lén lút lau nước mắt.
Tạ Ngọc Chu ngơ ngẩn ngã xuống đất, ánh mắt trống rỗng, nước mắt mặt rơi như chuỗi ngọc đứt dây. Hắn há miệng, cổ họng khô khốc thắt , một chữ cũng thể thốt nên lời. Chỉ thể thấy tiếng gào thét bi thương trong tuyệt vọng và kìm nén. Lục Nghiên Thư trơ mắt ngã xuống, cả trực tiếp đổ sụp từ tường thành. Khoảnh khắc ngã xuống, vô hình ảnh lướt qua trong tâm trí … Hắn nhanh chóng chìm giấc hôn mê sâu. Tựa như thứ gì đó, sắp thức tỉnh, đang rục rịch trong cơ thể .
Chúng sinh nhân gian, giờ phút tựa hồ đều câm lặng. Trăm vẻ nhân gian, muôn mặt chúng sinh. Biết rằng g.i.ế.c c.h.ế.t Lục Triều Triều, liền thể giải quyết khốn cảnh nhân gian. Thế gian , thể ai động lòng chứ? Thế gian thứ thiếu nhất chính là kẻ ích kỷ vị kỷ, bọn họ thậm chí còn cố gắng dùng đạo đức ràng buộc Lục Triều Triều, để nàng c.h.ế.t một , cứu vớt hàng vạn sinh linh nhân gian. Đây là công đức lớn lao đến nhường nào, công lao hiển hách đến nhường nào.
Chỉ là, những kẻ ích kỷ tự lợi , còn kịp tụ tập, bách tính phát giác và khinh bỉ. Thậm chí ban đêm còn tạt phân đại tiện, ném trứng thối nhà bọn họ: “Mạng của chúng là mạng, lẽ nào mạng của tiểu Kiếm Tôn mạng ? Ngươi đúng là tên lang tâm cẩu phế, bạch nhãn lang, mấy cứu mạng, hề nợ ngươi!!” “Ai mà chẳng sống, chỉ ngươi sống thôi ?” “Hôm nay ngươi mà dám , thì đừng bao giờ trở về thôn nữa. Thôn chúng thể chịu nỗi nhục !!” “Tiểu Kiếm Tôn nhà mới lớn chừng nào chứ, còn đầy chín tuổi, đồ súc sinh bằng!” Lão thôn trưởng ở cửa, cũng ngăn cản hành vi của bách tính.
Kẻ còn mắt đỏ ngầu cãi chày cãi cối: “Thế nhưng thiên hạ mấy vạn sinh linh, lẽ nào còn bằng nàng một ? Chỉ là g.i.ế.c cũng vô dụng, nếu thần minh bằng lòng, nguyện lấy mạng đổi lấy thiên hạ!” “Lẽ nào, chúng thật sự đắc tội thần minh, để thần minh nổi giận, mà lật đổ bộ nhân gian ?” Lão thôn trưởng thở dài một thật sâu, nhưng lời vô cùng nghiêm khắc: “Ai mà chẳng sống, ngươi sống, cũng sống, mỗi một ở đây đều sống.” “ , giới hạn!! Bằng , thì khác gì bọn súc sinh !” “Tiểu Kiếm Tôn… Tiểu Kiếm Tôn năm đó vì thiên hạ hiến tế, nàng thể sống, đó là bảy vị thần minh trả giá cực lớn để phục sinh. Đời , là nàng đáng nhận!!! Nàng hề nợ tất cả chúng … là chúng nợ nàng, chúng hổ thẹn với nàng a…” Lão nhân bắt đầu lau nước mắt. “Năm năm , khi bầu trời nứt toác một cái động lớn, vô khí đục tràn , yêu tà hoành hành… Lúc đó, trong thôn c.h.ế.t bao nhiêu ?” “Sau đó, là Bắc Chiêu Chi Tâm cúng bái Cửu Trùng Tháp hóa thành kết giới, bảo vệ chúng yêu ma xâm thực.” “Bắc Chiêu Chi Tâm đó, chính là trái tim của tiểu Kiếm Tôn!!!” “Thần giới nàng vô tâm, đ.á.n.h nàng thành yêu ma, nhưng nàng, vốn dĩ tâm!!! Là nàng, đem Bắc Chiêu Chi Tâm dễ như trở bàn tay tặng cho mảnh đất . Chúng nợ tiểu ân nhân, vĩnh viễn cũng trả hết!” “Ai cũng thể tay, duy chỉ chúng thể!!” Lão nhân trong mắt toát vài phần khí thế tàn nhẫn đáng sợ: “Kẻ nào dám nảy sinh ý đồ bất chính, đừng trách nhớ tình cũ!” Ban đầu một bộ phận nhỏ lòng oán hận đối với Kiếm Tôn, cũng dân chúng mang ơn nghĩa trấn áp. Sức mạnh của bọn họ tuy nhỏ, nhưng thể đối kháng Thần giới. Bọn họ, cũng đang dùng phương pháp của riêng để bảo vệ tiểu ân nhân.