Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 803:--- Luyện Ngục ---
Cập nhật lúc: 2025-10-19 05:09:20
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bão tuyết bảy ngày, nhân gian thành luyện ngục. Bão tuyết mười ngày, vạn vật thiên địa dường như đều băng phong ngưng đọng. Bão tuyết chẳng cướp bao nhiêu sinh linh vô tội. Dù đang ở đỉnh núi, tiếng than của nhân gian vẫn rõ ràng vọng tai.
Hứa Thời Vân bưng bát, trong bát nghi ngút nóng, nàng lắng tiếng than bên tai, một lời cũng thốt nên. Nàng nghĩ, bản cũng là một kẻ ích kỷ. Có lẽ chẳng khác gì Thần giới. Ngày thường giả bộ đạo mạo, trang nghiêm, ban cháo phát tiền của cũng chỉ là vẻ ngoài giả dối. Đến giây phút sinh tử tồn vong thật sự, nàng nghĩa vô phản cố mà chọn Triều Triều.
Hứa Thời Vân nội tâm day dứt khôn nguôi, đêm nào nàng cũng ngủ . Lén lút quỳ trăng sám hối, nàng là một tội nhân. nàng vẫn kiên định lựa chọn Triều Triều.
Lục Triều Triều nheo mắt, hôm nay dường như tâm trạng , một bát canh gà ăn sạch sẽ. Lòng Hứa Thời Vân khẽ thở phào nhẹ nhõm, xem Triều Triều thấy tiếng than chân núi.
“Nương, con ăn Kim Liên Tô do chính tay .” Lục phủ nuôi vài cây Cửu Chuyển Kim Liên, Hứa Thời Vân thương con gái, bèn đem Kim Liên quý giá thành bánh sen, trông hệt một đóa sen kiều diễm, mắt ngon miệng, Lục Triều Triều thích món .
Hứa Thời Vân chút chần chừ, Cửu Chuyển Kim Liên là vật của tiên gia, phàm nhân hái, Kim Liên sẽ nhanh chóng mất lực lượng. Nàng mang huyết mạch tinh linh, cần tự tay hái mới bảo đảm công hiệu của Kim Liên.
“Kim Liên vốn là một vị thánh d.ư.ợ.c chữa thương, nghĩ bụng, nỗi đau thể cũng sẽ vơi vài phần.” Nàng hàm tiếu mẫu , quả nhiên, nàng , Hứa Thời Vân liền còn do dự.
Vì ánh sáng mà Lục Triều Triều ban xuống, giờ đây phàm gian một bộ phận lớn tu sĩ. Dù tu vi cao sâu, nhưng ngự kiếm phi hành cũng chẳng thành vấn đề. Huống hồ Hoàng đế lo lắng cho Lục Triều Triều, đặc biệt lưu nhiều tu sĩ xung quanh.
“Được, nương nhanh nhanh về, chỉ mất nửa ngày là thể trở . Con nếu thấy lạnh, thấy đói khát, thì hãy gọi Thiện Thiện hoặc phụ .”
Hứa Thời Vân lải nhải ngừng, Lục Triều Triều chút nào thấy phiền, chỉ mỉm nàng.
“Kìa , lải nhải . Chẳng qua nửa ngày là thể trở về thôi mà…” Hứa Thời Vân bất đắc dĩ dừng . Nói xong, nàng liền tìm chuẩn về kinh. Trong lòng vẫn còn suy tính, mang tất cả vật phẩm thường dùng của Triều Triều đến, để nàng thoải mái hơn vài phần.
Dung Triệt tự tìm trai giỏi ngự kiếm nhất, đưa nàng lên đường. Vẫn lên kiếm, bỗng Lục Triều Triều khẽ gọi: “Nương…”
Hứa Thời Vân đầu , liền thấy cô gái nhỏ dịu dàng: “Nương, may mắn khi con gái của nương.” Dù mẫu yếu ớt, nhưng vẫn luôn dùng cách của để bảo vệ nàng.
Hứa Thời Vân mỉm nàng: “Gặp Triều Triều, là nương may mắn.”
“Con cứ chờ đó, chiều nay là thể ăn Kim Liên Tô do nương tự tay . Còn Bách Phúc Bị của con, năm con tròn tuổi, nương tự tìm một trăm phúc để lấy vải. Từng mũi kim một thêu thành Bách Phúc Bị, lát nữa sẽ mang đến cùng.”
Hứa Thời Vân lên kiếm đầu nàng, Triều Triều của nàng đang chăm chú rời mắt. Lòng Hứa Thời Vân chút khó chịu, tim như thứ gì đó siết chặt, hình lay động, suýt nữa thì ngã khỏi kiếm. Dung Triệt lo lắng nàng, nàng phất tay: “Thay chăm sóc cho Triều Triều, sẽ về ngay.”
Hứa Thời Vân chút hối hận, mang trong huyết mạch tinh linh, sớm nên theo mẫu tu hành một phen cũng . Bấy giờ, nàng phá vỡ sự ấm áp bình dị vốn . Nàng cũng từng vô ý triệu hồi đôi cánh tinh linh, nhưng vì tu hành, ít khi sử dụng. Giờ đây, khỏi hối hận.
19_Bảo kiếm bay lên trung mà bay lên, nàng kiếm xuống, Triều Triều đang ngẩng đầu nàng. Miệng Triều Triều khẽ động, dường như đang vô thanh điều gì đó. Hứa Thời Vân khỏi vươn tay hư tóm lấy, nắm giữ sự bất an trong lòng.
Đợi Hứa Thời Vân rời , nụ khóe môi Lục Triều Triều chợt tắt, nàng lặng lẽ ngọn đèn xa xa. “Phụ , triều đình cầm cự nữa , ?” Giọng khẽ, như thể bất cứ lúc nào cũng thể bay .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-803-luyen-nguc.html.]
Dung Triệt lắc đầu: “Các nước sớm ứng phó với tai ương sắp tới, việc đều đấy cả. Triều Triều cần lo lắng, Ngọc Chu tìm cách về Phật giới, dùng chí bảo Phật giới để phá vỡ gông xiềng của con. Triều Triều cố chịu đựng thêm chút nữa, sẽ nhanh chóng còn đau đớn .”
Lục Triều Triều gì, chỉ xa xăm thất thần. “Phụ , Triều Triều một đời gặp phụ , hạnh phúc.”
“Chỉ mong phụ mẫu thể bình an thuận lợi, bạc đầu giai lão.” Nàng định thần Dung Triệt.
Mèo Dịch Truyện
Dung Triệt lời liền hoảng sợ, lập tức : “Tính cách của nương con, chẳng lẽ con còn hiểu ? Chỉ cần con còn ở đây, nàng mới thể bình an.”
“Triều Triều bình an, nàng sẽ bình an, gia đình chúng cũng sẽ bình an.”
Dung Triệt vội vàng điều gì đó, nhưng thị vệ đang cuống cuồng chạy tới, cho cơ hội. Dường như biến cố gì xảy , Dung Triệt cần xuống núi. Dung Triệt do dự quyết, Triều Triều mím môi : “Phụ mau , Triều Triều chờ núi. Huống hồ, chừng nửa canh giờ nữa, các ca ca sẽ đến .” Dáng vẻ ngoan ngoãn khiến phòng , thị vệ bên cạnh hối thúc gấp gáp, Dung Triệt bước ba bước ngoảnh đầu một mà xuống núi.
Đợi nhà rời , nỗi lo lắng trong mắt Triều Triều mới dần tan . Nàng , thấy cảnh tượng tàn nhẫn .
Thiện Thiện bên cửa, Triều Triều : “Ngươi sẽ theo bọn họ, đúng ?” Phía Thiện Thiện, là cựu bộ hạ của Thất Tuyệt. Trong thời gian Lục Triều Triều rời , cựu bộ hạ thuận lợi tập hợp, hội hợp cùng Thiện Thiện.
Thiện Thiện kiêu ngạo khoanh tay: “Đi thì , ngươi bản lĩnh thì đến đ.á.n.h .” Hắn khuôn mặt tái nhợt của Triều Triều, bực tức .
“Ngươi mà ở nhà, nhất định sẽ trộm cắp, càn, chuyện ác đều !” Hắn một bộ dáng ngông cuồng, nhưng khiến Lục Triều Triều bật .
“Ngươi đừng tin đó…” Thiện Thiện vẻ mặt uy hiếp.
Lục Triều Triều nữa, nghiêm túc , dáng vẻ tập trung khiến Thiện Thiện sợ hãi. Hắn lùi về , nhưng Lục Triều Triều dời mắt , ngẩng đầu về phía trời xanh.
“Cẩu vật, cuối cùng… vẫn là phụ ngươi .” Liều Thần giới phát hiện mà che giấu tàn hồn của , vài hiện , giờ đây, chẳng còn cơ hội báo đáp nữa .
Dưới chân nàng, một đóa hoa nhỏ xuyên qua từng lớp tuyết dày mà vươn , khẽ lay động về phía nàng. Giữa mùa đông lạnh giá, nở rộ một đóa hoa rực rỡ. Như đang an ủi điều gì.
Gió tuyết vây quanh nàng, cuộn lên từng lớp tuyết hoa ào về phía nàng, tuyết hoa bay lượn quanh nàng. Thân hình nàng dần dần bay lên cao, cho đến khi bầu trời xanh thẳm, ngẩng đầu là thể thấy nàng.
“Kia là cái gì?”
“Hình như trời …”
Mọi co ro ôm lấy sưởi ấm, hình sớm đông cứng, nhịn dậy nhảy nhảy, hai tay dang hà lòng bàn tay. Có chịu đựng cái lạnh bước khỏi nhà, ngẩng đầu lên bầu trời.
“Là… là Chiêu Dương Công Chúa.” Bỗng nhiên kinh ngạc kêu lên.