Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 800:--- --- Lòng Tự Có Cán Cân

Cập nhật lúc: 2025-10-19 05:09:17
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Dung Triệt ngước mắt quanh. Bốn phía núi cũng là củi đóm, nhưng tuyết lớn đến dữ dội ác liệt, còn mưa liền mấy ngày, củi sớm tuyết ngấm ướt, căn bản kịp chuẩn . Giờ đây bão tuyết ngớt, lò sưởi cần liên tục đốt, Dung Triệt chút đau đầu.

 

“Bão tuyết sẽ sớm phong tỏa núi. Ngươi hãy dẫn hai ngoài mua một ít lương thực và than củi, càng nhanh càng .” Đợi bão tuyết phong núi, chuyện sẽ phiền toái vô cùng.

 

Bão tuyết ba ngày, trời đất trắng xóa một màu.

 

Bên ngoài vang lên một tiếng huýt sáo chói tai. Dung Triệt bật mạnh dậy. Tất cả hộ vệ đều nghiêm chỉnh đợi lệnh, đề phòng xuống chân núi.

 

“Tướng quân, một lượng lớn bách tính bất chấp tuyết lớn lên núi! Số vô cùng đông…” Có tiến lên bẩm báo, ánh mắt kinh ngạc bất định, một đám đen kịt chen chúc, gần như thấy điểm cuối.

 

Dung Triệt bên sườn núi, dù cách nửa ngọn núi, vẫn thể thấy rõ vô bách tính dày đặc phía .

 

Y khẽ nhắm mắt .

 

Rốt cuộc, vẫn là đến ?

 

Y ngẩng đầu Triều Triều, Triều Triều vẫn vô tri vô giác, hề phản ứng với bên ngoài. Nếu nàng , hẳn sẽ đau lòng bao…

 

Chúng sinh mà nàng bảo vệ, tự tay kết liễu nàng.

 

Hứa Thời Vân tái mặt, bên sườn núi, cuồng phong thổi tung mái tóc, cả dường như sắp tan vỡ.

 

“Hãy đem bộ lương thực của Lục gia, bộ bạc tiền của Lục gia mà trao cho bọn họ, ?”

 

“Hãy để c.h.ế.t Triều Triều, để .”

 

“Triều Triều của đáng gánh chịu cái giá , bất công, quá bất công!!” Hứa Thời Vân tiếng tiếng như máu, cùng Dung Triệt ôm trong gió tuyết.

 

“Dung Tướng quân, bên ngoài căn bản thể ngăn cản. Trừ phi…” Trừ phi đổ máu.

 

Bọn họ một lời liền lên núi, hơn nữa ai nấy đều mặt mày nghiêm trọng, đối đầu lẫn .

 

Dung Triệt nhanh chóng xuống núi, Hứa Thời Vân căng thẳng canh giữ bên cạnh Triều Triều: “Triều Triều, đừng sợ, sẽ bảo vệ con.” Sống c.h.ế.t, sẽ ở bên con.

 

Hứa Thời Vân xuống chân núi, mặt lộ một nụ khổ.

 

“Mẹ quả là một ích kỷ.”

 

Chưa từng nghĩ tới, một ngày, nàng sẽ vì một Triều Triều mà phản bội thiên hạ.

 

“Dù xuống địa ngục, cũng cam tâm.” Nàng khẽ thì thầm, bảo vệ bên cạnh con gái rời .

 

Dung Triệt càng về phía , càng kinh hãi. Số bách tính tụ tập ở đây vượt quá sức tưởng tượng của y, thậm chí nhiều bất chấp bão tuyết từ nơi khác đổ về. Đầu ngón tay y khẽ run rẩy, chẳng lẽ… hôm nay sẽ nhuộm đỏ mảnh tuyết địa ?

 

Dung Triệt chĩa mũi đao về phía các bậc phụ lão, hương , nhưng phía y là con gái, là con gái nhiều cứu phàm gian thoát khỏi hiểm nguy, chịu đựng oan khuất.

 

“Mong các vị hương lui xuống, triều đình nhất định sẽ cùng vượt qua khó khăn.”

 

“Xin hãy về.”

 

“Triều đình sẽ bỏ rơi , xin các vị hương hãy cho triều đình một cơ hội.”

 

“Triều Triều nàng… nàng vô tội. Nàng tà vật, Dung mỗ nguyện lấy thủ cấp đảm bảo! Nàng từng điều gì với phàm gian!” Dung Triệt ở vị trí đầu tiên, đối diện là vô bách tính đang im lặng.

 

Mèo Dịch Truyện

“Lui xuống, đừng đến gần nữa!” Thị vệ cầm vũ khí, cho phép bọn họ tiến thêm một bước.

 

bách tính dường như thấy, chống cự cũng lùi , thẳng thừng tiến tới.

 

“Mau lùi , nếu đừng trách vô tình!” Đám đông đen kịt bước chân hề dừng , ép các tướng sĩ từng bước lùi về .

 

Dung Triệt nghiến răng, quỳ thẳng tắp nền tuyết.

 

“Triều Triều mới tám tuổi, nàng vẫn là một đứa trẻ… Xin các vị hương lân… Xin các vị hương lân…” Dung Triệt thành tiếng.

 

Các thị vệ ngừng lùi , bọn họ là tướng sĩ bảo vệ quốc gia, vũ khí của họ thể chĩa chính của .

 

Cứ lùi mãi, nhanh, liền lui về đến khu vực bên trong.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-800-long-tu-co-can-can.html.]

Từ xa thể thấy Lục Triều Triều.

 

Dung Triệt c.ắ.n răng, thị vệ thấp giọng : “Tướng quân… cần…” động tác cắt cổ.

 

Dung Triệt hít sâu một , trong tay nắm chặt kiếm, sẵn sàng rút kiếm bất cứ lúc nào.

 

“Trước tiên hãy xem bọn họ gì, một khi tay…” Trong mắt Dung Triệt long lanh ánh nước, kìm lộ vài phần hung ác.

 

Y bảo vệ quốc gia, Triều Triều của y cũng bảo vệ thiên hạ, y thể để Triều Triều thất vọng.

 

Cùng lắm thì, từ nay về , Dung gia từ chỗ ca tụng, trở thành kẻ xua đuổi.

 

Hứa Thời Vân thấy bách tính đến gần, khỏi giơ tay che chắn mặt Triều Triều. Không khí căng thẳng như tên lắp cung khiến lòng sợ hãi.

 

Người đàn ông đầu căng thẳng mặt mày, tiến lên một bước: “Lúa mạch năm nay mười phần chỉ còn một, thể bình an qua mùa đông .”

 

“Bên ngoài tuyết lớn phong núi , nhân lúc trong nhà còn dư lương, chúng …” Người đàn ông gãi gãi gáy.

 

“Chúng mang chút đồ ăn lên cho Kiếm Tôn.” Cậu bé nhỏ bên cạnh y híp mắt .

 

Tiểu gia hỏa bưng một cái bát lớn, bên trong đựng gạo trắng tinh, đây là loại lương thực tinh tế hiếm .

 

Chỉ khi năm hết Tết đến mới dám nấu một bát như .

 

“Kiếm Tôn, gạo mới thơm và ngọt lắm, ngài nhất định nếm thử đó nha.”

 

“Kiếm Tôn, còn vịt nhà nuôi nữa, thịt nó mềm lắm, để nấu canh cho ngài uống.”

 

“Kiếm Tôn, mang chút củi đến cho ngài đây. Trên núi gió lớn, ngài đốt thêm một cái lò nữa, cũng sẽ ấm hơn chút.”

 

“Kiếm Tôn, đây là kẹo mạch nha mẫu mua cho lúc sinh nhật. Ta vẫn nỡ ăn, tặng Kiếm Tôn nếm thử ?” Đứa trẻ bụ bẫm cũng hào phóng lấy viên kẹo cất giữ từ lâu.

 

Chư vị tướng sĩ căng thẳng, nhưng thấy bách tính một câu, một lời, nhao nhao từ trong lòng lấy lương thực. Có từ lưng tháo xuống những bó củi ngay ngắn, còn dùng y phục che đậy, tuyết thấm ướt.

 

“Ngươi… các ngươi…” Hứa Thời Vân ngơ ngác .

 

“Lúc hiến tế đau hả đứa trẻ ngốc… Chắc hẳn đau lắm.” Một lão già chống gậy, nàng con cháu luân phiên cõng lên núi.

 

“Trên ngọn núi vẫn luôn một tòa y quan mộ, từ nhỏ chuyện về y quan mộ mà lớn lên. Trong câu chuyện, cứu thế chủ hiến tế bản , cứu vớt chúng sinh. Tổ phụ già còn thường xuyên dẫn tế bái y quan mộ.”

 

“Vốn tưởng rằng, chỉ là truyền thuyết mà thôi…” Lão nhân u uất thở dài một .

 

“Ta cũng từng qua.”

 

“Ta cũng từng qua.” Nhiều lão nhân đều là chuyện cứu thế chủ mà lớn lên.

 

“Ngàn năm , là lượm công …” Lão nhân xong, liền còng lưng chậm rãi xuống núi.

 

“Sinh tử phú quý tại trời… Người, thể mất lương tâm.” Từ xa, bóng dáng y biến mất trong gió tuyết. Tiếng y xen lẫn tiếng gió, bay xa.

 

Mọi đều mang những thứ nhất của gia đình lên, đó chút do dự rời .

 

Dung Triệt nhặt tờ giấy giẫm nát trong tuyết mặt đất, ánh mắt ngưng : “Đây là…”

 

Lục Nguyên Tiêu thấp giọng : “Ngọc Châu tuyên truyền chuyện cứu thế ngoài .”

 

Dung Triệt mắt đỏ hoe, bất chấp gió tuyết dìu xuống núi.

 

Không cưỡng ép, lời lẽ ác độc, một chút oán than… Bọn họ lựa chọn, gánh chịu cơn thịnh nộ của thần minh.

 

Dù cho, , lẽ chính là sinh tử chia lìa.

 

Hứa Thời Vân , ôm mặt khẽ thành tiếng.

 

“Xin … Xin , xin xin …” Nàng ôm lấy môi, quỳ mặt đất, tiếng nức nở từ kẽ ngón tay tuôn .

 

Một giọt nước mắt trong suốt, theo khóe mắt Lục Triều Triều chảy xuống.

 

 

Loading...