Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 797:--- Nỗi Đau Xé Lòng ---

Cập nhật lúc: 2025-10-19 05:09:14
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Vết m.á.u khắp Lục Triều Triều khô đặc. Mình đầy thương tích, nhưng nàng dường như chẳng cảm nhận đau đớn, chẳng cảm nhận đói khát, đờ đẫn, tê dại sống trong thế giới của riêng . Trời đổ mưa, nước mưa ướt xiêm y, hòa lẫn với m.á.u chảy dọc theo chân nàng xuống mặt đất. Chẳng mấy chốc, mưa tạnh.

 

Trên đầu nàng nàng che ô, là một đứa trẻ. Đứa trẻ dáng nhỏ bé, kiễng chân khó nhọc che chiếc ô đỉnh đầu nàng. Cậu mặc y phục mỏng manh, trong đêm mưa lạnh đến run rẩy, cả hình đều ở ngoài chiếc ô giấy dầu, chẳng mấy chốc ướt sũng.

 

Thân thể nàng nhớp nháp, chẳng mấy chốc, bưng một chậu gỗ đầy nước nóng, dùng khăn ấm lau từng chút một lên má nàng. Rất nhẹ nhàng, mềm mại, tựa như lông vũ vuốt ve gương mặt.

 

Môi nàng khô đến bong vảy, dùng đũa chấm nước ấm, từng chút một ẩm môi nàng. Lại dùng thìa, kiên nhẫn từng chút một đút nước. Gió lạnh ập đến, thể hàn ý xâm nhập, nước lạnh thổi nàng lạnh buốt thấu xương. Vốn dĩ, nàng sợ lạnh.

 

Chẳng mấy chốc, chăn gấm bọc lấy nàng. Có mùi nắng ấm, còn hương bồ kết thoang thoảng, bao bọc nàng kín mít, ấm áp.

 

nàng cởi bỏ giày tất ướt sũng, dường như dùng đôi tay ủ ấm cho nàng. Trên đôi tay nếp nhăn nhỏ li ti, là một đôi tay già nua. Người đó run rẩy mang tất cho nàng, mang giày mới với đường kim mũi chỉ tinh xảo cho nàng.

 

Lục Triều Triều cảm nhận , nhưng nàng động đậy, dường như mệt mỏi đến cực điểm. Đôi mắt khẽ run, nhưng nhanh, trở về với sự cô tịch trong bóng tối.

 

Sau đó, phụ đến, Hoàng đế cha cũng đến, nàng thể thấy, nhưng chẳng bận tâm điều gì. Dường như rút cạn bộ tinh lực, đối với tất cả thứ đều còn hứng thú. Ngay cả những vết thương , dường như cũng chẳng còn đáng kể.

 

Hứa Thời Vân xe ngựa, Thiện Thiện khẽ ôm đầu gối ở góc xe, gương mặt trầm tư chẳng rõ đang nghĩ gì. “Canh t.h.u.ố.c còn nóng ? Vòng cổ của Triều Triều mang theo ? Còn t.h.u.ố.c nữa, lấy ?” Hứa Thời Vân yên, nắm c.h.ặ.t t.a.y Đăng Chi, căng thẳng. Sợi dây trong đầu nàng dường như thể đứt bất cứ lúc nào.

 

Trong mắt Đăng Chi ngừng xót xa, mấy ngày nay Hứa Thời Vân nhanh chóng gầy , cả gầy đến đáng sợ. Toàn bộ đều dựa một thở để chống đỡ.

Mèo Dịch Truyện

 

Hứa Thời Vân khóe môi nhếch lên vài phần : “ , còn giữ sức để chăm sóc con. Ta thể suy sụp… Ngủ một lát, đúng, ngủ một lát .” Nàng ngả xuống đệm mềm, Đăng Chi đắp chăn êm cho nàng. Xe ngựa kẽo kẹt rung lắc rời thành, Hứa Thời Vân trằn trọc ngủ yên, thậm chí dám nghĩ đến con gái, nghĩ đến là khó lòng chợp mắt. nàng cũng hiểu, thể chịu nổi, đành cố nhắm mắt chợp mắt một lát. Chỉ là, lòng nàng nóng như lửa đốt, còn trong tầm kiểm soát của nàng.

 

Thiện Thiện mím môi, đặt chuỗi hạt Phật do đích tỷ tỷ mài giũa từng viên một lòng mẫu . Trên đó dường như mang theo thở của Triều Triều, hòa lẫn với hương đàn, Hứa Thời Vân lúc mới bình yên đôi chút, chìm giấc ngủ sâu.

 

Mưa lớn tầm tã rơi mãi ngớt, nhưng ngăn dòng dân đổ khỏi thành. Đi nửa đường, lối bỗng nhiên tắc nghẽn. Thấy phu nhân sắp tỉnh, Đăng Chi hạ giọng : “Nô tỳ xem thử.” xuống xe ngựa, chỉ phía một trận ầm ầm vang dội, dường như vật gì đó từ núi lăn xuống, như mãnh thú hung hãn lao tới, mang theo sức phá hủy khủng khiếp, cây cối dọc đường cùng với những ngôi nhà chân núi đều hủy hoại.

 

Mặt đất rung chuyển kịch liệt, hoảng sợ bám xe ngựa, hoặc xổm xuống gần đó.

 

Khi còn đến gần, núi những viên đá vụn lả tả rơi xuống. Con ngựa già chịu tiến lên, đ.á.n.h xe quất roi lia lịa, nhưng nó vẫn cúi đầu dám tiếp. Đây chính là nguyên nhân tắc đường, ai ngờ… là vì lý do .

 

“Núi lở !” “Chúng suýt chút nữa chôn sống ở trong đó!!” Mọi kinh hồn định, sợ đến mềm nhũn cả .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-797-noi-dau-xe-long.html.]

Hứa Thời Vân xoa trán dậy, Thiện Thiện để dấu vết mà lấy chuỗi hạt Phật, khẽ vuốt ve trong tay. “Có chuyện gì ?” Hứa Thời Vân khẽ hỏi.

 

Lông mày Đăng Chi lộ vẻ lo lắng, thấy phu nhân tỉnh dậy, liền che giấu thần sắc : “Có lẽ mấy ngày nay mưa lớn ngừng, gây lở núi. May mà ngựa già cảnh giác, thoát một kiếp. E rằng chúng đường vòng…”

 

Hứa Thời Vân phất tay: “Được, đổi đường , nhanh chóng đến bên Triều Triều.” Nói xong, nàng ngừng một chút. “Cứ để thị vệ lên phía giúp đỡ, chỉ cần giữ hai bên cạnh .”

 

Hứa Thời Vân lòng chỉ Triều Triều, nhưng tính nàng vốn lương thiện, chân núi vẫn còn nhà cửa của bá tánh chôn vùi, trong nhà ai , liền lập tức để thị vệ ở giúp đỡ.

 

Ngọc Châu sắc mặt khó coi, cùng Lục Nguyên Tiêu một cái, đều thấy sự nặng nề trong mắt đối phương. Quả nhiên, dọc đường, liền thấy nhiều ngọn núi sạt lở.

 

Hứa Thời Vân vốn mong chờ con gái, giờ phút , cũng trở nên im lặng lạ thường. Dọc đường bá tánh bắt đầu suy đoán: “Phải chăng vì chúng theo ý chỉ của thần linh, nên thần linh nổi giận?”

 

Tim Hứa Thời Vân bỗng chợt co thắt , nắm chặt vạt áo, sắc mặt trắng bệch đáng sợ, nhưng nén khí dám gì.

 

Mãi đến đêm khuya, xe ngựa mới dừng . “Nơi triều đình kiểm soát, nếu việc quan trọng xin nhanh chóng rời .” Vẫn đến vòng trong, xe ngựa chặn . Xung quanh tụ tập nhiều bá tánh, Tuyên Bình Đế để đảm bảo an nguy của Lục Triều Triều, sớm kiểm soát nơi đây.

 

Hứa Thời Vân bước xuống xe ngựa, gầy yếu đến mức dường như một cơn gió cũng thể thổi đổ nàng. Vị phó tướng cầm đầu thấy Hứa phu nhân, liền lập tức tiến lên: “Hứa phu nhân, đến đây? Thuộc hạ xin bẩm báo tướng quân ngay.”

 

Hứa Thời Vân lắc đầu, nàng cáo mệnh, là mẫu của công chúa, ai thể ngăn cản nàng. “Ta tự .”

 

Phó tướng chau mày chút lo lắng, cảnh tượng nếu Hứa phu nhân thấy, thể chịu đựng . Ngay cả bọn họ, thấy cũng xót lòng.

 

Hứa Thời Vân hai chân run rẩy, từng bước một về phía bóng dáng nhỏ bé ở trung tâm. Bóng dáng nhỏ bé màn trời khổng lồ trói buộc, từng sợi quang liên tỏa ánh sáng âm lãnh xuyên qua nàng, ánh mắt Hứa Thời Vân rơi quang liên, thể lảo đảo. Đăng Chi đỡ, nàng nhẹ nhàng đẩy .

 

Với đôi mắt đỏ hoe, cố nén lệ ý, nàng bước vũng bùn nước mưa tiến về phía con gái. Một bước… Hai bước… Ba bước… Mỗi một bước, đều như giẫm lưỡi dao, đau thấu xương, đau đến tận tâm can, đau đến tê dại.

 

Trái tim nàng, từ lâu tan nát. Nàng mãi, hòn đá nhỏ trong bùn vấp ngã, vô lực đổ sập xuống đất, nhưng nàng c.ắ.n chặt răng, một giọt lệ nào rơi xuống. Nàng gắng gượng bò dậy, từng chút một tiến gần về phía con gái.

 

Không thể để Triều Triều lo lắng, nàng thể để đứa trẻ lo lắng.

 

Hứa Thời Vân mặt con gái, nhưng ánh mắt của đứa trẻ trống rỗng, một chút ánh sáng. Cuối cùng nàng kìm . Lao tới ôm chầm lấy đứa con gái gầy yếu: “Con của ơi!!!” “Phu nhân đừng chạm !”

 

 

Loading...