Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 790:--- Buông Bỏ Kháng Cự ---
Cập nhật lúc: 2025-10-19 05:09:07
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khoảnh khắc Cấm trận khởi động, chúng sinh Tam giới đều cảm thấy một luồng hàn ý dâng lên. Phảng phất như một vật khổng lồ nào đó đang giáng lâm, mang theo khí thế tru sát tất cả.
Phong Đô Đại Đế trong lòng chợt chùng xuống: "Hàn Xuyên, ngươi dám cả gan khai mở Cấm trận! Ngươi sợ Đế Quân về vấn tội ?"
Hàn Xuyên khẽ mà đáp lời, điều đó cũng ... Đế Quân thể bình an trở về .
Lục Triều Triều đầu Phong Đô Đại Đế, nàng bỗng cảm thấy vô cùng mệt mỏi, sự mệt mỏi về thể chất, mà là về tâm lý... Tam giới hoang tàn khắp nơi, đây điều nàng thấy, là sơ tâm của nàng.
Ánh mắt nàng xuyên qua biển , về phía Phong Đô Đại Đế ở xa xa.
Nàng hướng Phong Đô Đại Đế hành một đại lễ: "Đa tạ Phong Đô Đại Đế tay giúp đỡ, Triều Triều... vô cùng cảm kích."
"Xin... hãy rút quân." Nàng ánh mắt cầu khẩn Phong Đô Đại Đế.
Uy lực của Cấm trận nàng đều rõ, ai thể bình an rời sự nghiền nát của Cấm trận, nàng liên lụy chúng sinh vô tội. Những , vì nàng mà chiến đấu, đủ , thật sự đủ .
Phong Đô Đại Đế thấy đôi mắt cô tịch của nàng, kìm mà đỏ hoe vành mắt.
"Rút quân!" Minh binh sớm run rẩy Cấm trận, hiệu lệnh liền nhanh chóng rời .
Truy Phong chỉ cảm nhận ánh mắt của nàng, liền ngưng trọng : "Rút quân."
Phượng Ngô lộ vẻ bi thương, khẽ vẫy cánh.
"Trong tộc còn hai đứa trẻ đang chờ ngươi, trở về ..." Lục Triều Triều khẽ thì thầm, nàng Phượng Ngô thể thấy.
Phượng Ngô rơi xuống một giọt nước mắt trong suốt, liền vẫy cánh dẫn Phượng tộc tránh . Ở rìa Cấm trận hóa thành hình , chớp mắt chằm chằm cục diện chiến trường.
Trúc Mặc lờ mờ thấy khuôn mặt nàng, thần sắc hoảng hốt, nhưng giờ khắc thời gian kỹ, trong lòng càng thêm nghi hoặc.
Y dường như, bao giờ kỹ Phượng tộc công chúa. Giờ phút , khuôn mặt ẩn hiện và giọng quen thuộc khiến lòng y dấy lên một cảm giác khác lạ.
Lần đầu tiên gặp Phượng tộc công chúa là đêm đó, giọng nàng chút trầm thấp.
Sau đó, chính là ly hôn.
Giờ nghĩ , y thậm chí từng thấy mặt đối phương. Mà đó, chiếm giữ vị trí tiền thê của y.
"Nương ~" Tiểu phượng hoàng mới một tuổi, đáng thương nắm chặt ngón tay Phượng Ngô, trong lòng Thanh Phượng còn ôm một bé gầy yếu.
Phượng Ngô vỗ đầu con gái, gì.
Cậu bé một lời, khẽ nghiêng đầu, ánh mắt trực tiếp cố định Trúc Mặc ở đằng xa.
Trúc Mặc trong lòng chợt đập mạnh, y chống cự thần binh đầu .
Có khí tức của tộc nhân... , chỉ là tộc nhân!
Trúc Mặc tim đập dữ dội, vị trí đó là hướng Phượng tộc. y thể rõ bất cứ điều gì...
Giờ phút , trường chỉ còn ba Lục Triều Triều, Truy Phong và Trúc Mặc.
Truy Phong và Trúc Mặc khó khăn bảo vệ phía nàng, gần như thể duy trì nguyên hình. Song trọng đại trận áp chế linh lực của họ.
Điều khiến ngạc nhiên là Cấm trận dường như hiệu lực với Lục Triều Triều, tuy nhiên, nếu nàng phá vỡ nó, nhất định hiến tế phàm gian.
"Bắt Lục Triều Triều!" Hàn Xuyên hạ lệnh, vô đạo quang mang đan xen xuyên qua tỳ bà cốt của nàng.
Sức mạnh cường đại dường như mang theo khí thế hủy thiên diệt địa, Lục Triều Triều theo phản xạ chống cự. Hai tay nàng bấm pháp quyết, sức mạnh cuồn cuộn tuôn , khoảnh khắc hai luồng sức mạnh va chạm...
Trên mặt biển phàm gian dấy lên những con sóng khổng lồ, hung hãn nuốt chửng thứ tràn bờ.
Cuồng phong nổi lên từ đất bằng, nhà cửa bắt đầu sụp đổ, bách tính kinh hoàng gào thét chạy trốn.
Thậm chí quỳ rạp đất cầu xin thượng thiên dập tắt cơn giận, cầu xin thượng thiên tha thứ.
Lục Triều Triều mím chặt môi, từng giọt mồ hôi lạnh lớn chảy dài trán. Đầu ngón tay nàng khẽ run rẩy, bên tai tràn ngập vô tiếng than đau đớn: "Cứu mạng..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-790-buong-bo-khang-cu.html.]
"Cầu thượng thiên phù hộ, cầu thần minh tha thứ..."
"Là chúng gì sai ?"
"Trời sắp sụp đổ ?" Chỉ thấy bầu trời vốn quang đãng giờ đây mây đen giăng kín, mặt trời che khuất, bầu trời chợt tối sầm.
Làm nổi bật những vì lấp lánh bầu trời càng thêm rõ ràng.
"Sao thấy những vì trời mang theo ánh sáng nhàn nhạt, tựa như... tựa như xích sắt, tựa như lồng giam..." Có trong lúc hoảng loạn, khẽ thì thầm.
"Thần minh chẳng từ bỏ chúng ? Vì một nữa bao phủ đại địa? Rốt cuộc xảy chuyện gì?"
Tai họa bất ngờ ập đến dường như hủy diệt tất cả, bách tính nên chạy .
Có mặt đầy máu, ngã xuống vũng máu, đờ đẫn trời: "Dù chỉ một con đường sống, cũng chịu để cho chúng ?"
"Lục Triều Triều, sự kháng cự của ngươi chỉ khiến phàm gian sụp đổ. Bản tôn ngược cảm ơn ngươi..." Hàn Xuyên khẽ nheo mắt, Lục Triều Triều nếu phản kháng, y thể mượn tay nàng hủy diệt nhân gian, ngược tiết kiệm công sức.
Nàng nếu từ bỏ kháng cự, y thể một mẻ trừ bỏ nàng.
Thắng thua, đều là Hàn Xuyên y.
Lục Triều Triều siết chặt nắm tay, từ từ buông , Triều Dương Kiếm tuột khỏi tay, vô lực rơi xuống đất.
Nàng khẽ thu hồi sức mạnh, nhắm mắt .
Mặc cho từng đạo quang mang xuyên qua thể nàng, mỗi đạo quang mang đều xuyên qua huyết nhục, m.á.u đỏ chói mắt văng tung tóe, cho đến khi cấm cố trận pháp.
Ấn ký nơi mi tâm sáng rực đến kinh , chói mắt hơn cả những giọt m.á.u đang nhỏ xuống.
Nàng xòe tay , mặc kệ bản trói buộc.
Mèo Dịch Truyện
Lấy trời tù, lấy đất lao, lấy khí vận phàm gian môi giới, trói buộc nàng lơ lửng giữa trung. Máu tươi tuôn , ướt xiêm y mẫu nàng cho, nàng khẽ rũ mi, phảng phất mang theo vài phần tiếc nuối.
Tiếc cho bộ xiêm y mới của mẫu . Tiếc là, thể thường xuyên ở bên cạnh mẫu .
Thiện Thiện sẽ chạy thoát chứ? Hẳn nó vui, cuối cùng cũng giành tự do.
Nàng thể cảm nhận sức mạnh đang dần tiêu tan, nhưng một luồng sức mạnh siêu thoát ngũ hành vây quanh nàng, nhẹ nhàng khoan dung, dường như thể dung nạp thứ.
Hàn Xuyên còn che giấu nữa, bước từ phía thần binh: "Nghịch tặc thần giới bắt về quy án, để duy trì luật pháp Tam giới, chư thần cùng quan sát hình phạt!"
"Tru sát đọa thần!"
17_Xung quanh lan tỏa sát khí nồng đậm, tiểu thần bình thường chỉ cần đến gần cũng chịu nổi uy áp bức . Tất cả đều từ xa, dám tới gần.
Hàn Xuyên lông mày nhướn cao, uất khí trong mắt tan biến, trong lòng vô cùng sảng khoái.
Lăng Tiêu Chân Quân sớm sa sầm mặt, phu nhân bên cạnh nắm c.h.ặ.t t.a.y . Khóe mắt dần đỏ hoe, thế nhân đều nghĩ và Lục Triều Triều như nước với lửa, nhưng ai , thực sự bảo vệ nàng, chỉ những 'kẻ thù' đó.
"Tướng công..." Nữ tử đặt bàn tay trắng bệch của lên bụng , trong bụng dâng trào sinh cơ, mơ hồ truyền đến động tĩnh.
Lăng Tiêu Chân Quân giật : "Nàng sắp cha , hãy nghĩ cho chúng ." Nàng cũng bất bình cho Kiếm Tôn, cũng đòi công bằng cho Kiếm Tôn, nhưng bọn họ...
Lăng Tiêu Chân Quân nhắm chặt mắt, dám Tru Tiên Đài nữa. Khóe mắt một giọt lệ trong vắt rơi xuống.
Phong Đô Đại Đế dẫn dắt vạn ngàn minh binh bên bờ Thiên Hà, trơ mắt Lục Triều Triều sự vây xem của chư thần, chấp nhận hình phạt.
Phong Đô Đại Đế từ xa Lục Triều Triều, Lục Triều Triều sắc mặt tái nhợt, khẽ lắc đầu với y.
Triều Dương Kiếm từng rời tay rơi xuống đất, Triều Dương Kiếm đang bi minh.
Vì Lục Triều Triều, vì Tam giới.
Nàng liên lụy thêm bất cứ ai nữa.
Nàng mệt , thật sự mệt.