Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 79:--- Hài tử đi vay tiền khắp kinh thành ---
Cập nhật lúc: 2025-10-17 02:59:07
Lượt xem: 26
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lục Nguyên Tiêu trạm đầu tiên, chính là Lâm gia thủ phú.
Nói về tiền bạc, ắt hẳn là thủ phú. Kẻ gom tiền thiên hạ. Những năm gần đây, Lâm gia ăn ngày càng lớn mạnh, song kẻ sĩ nông công thương, tiền ắt quyền. Lâm gia giờ đây đang sức chạy vạy các mối quan hệ, chỉ mong ban cho chức Hoàng thương, hòng đổi môn đình. Khổ nỗi mấy năm, vẫn chẳng tìm phương cách nào.
tất cả những điều chẳng liên quan gì đến tiểu nhi tử chín tuổi của vị thủ phú . Chàng vẫn đang ở tuổi khai tâm.
Lâm Yến Dương đón bạn hữu nhà, ánh mắt rơi hài nhi trong lòng Lục Nguyên Tiêu: “Lần Lý Tư Tề mang đến thư viện, hóa là thật.”
“Mau cho xem nào.”
Lục Triều Triều bởi việc mượn tiền mà trở nên mềm mỏng, nàng cũng nhe răng lộ mấy chiếc răng sữa.
“Dương Dương ca ca…”
“Thật đáng yêu, Lục Nguyên Tiêu, của trông thật đáng yêu.” Lâm Yến Dương là tiểu nhi tử của Lâm gia, thấy tiểu mềm mại liền lập tức động lòng.
“Đương nhiên, , giống .” Lục Nguyên Tiêu đầy vẻ tự hào.
Mèo Dịch Truyện
Lâm Yến Dương bĩu môi: “Giống , giống thì chẳng chút nào.”
Hai là bạn hữu thiết, tự nhiên chẳng bận tâm chuyện hơn thua lời .
“Muội mượn ít tiền để ăn. Huynh nhập bọn ?” Lục Nguyên Tiêu như bà ngoại sói.
Lâm Yến Dương ngẩn : “Làm ăn? Chúng tự ?”
Lục Nguyên Tiêu gật đầu: “ , xem là bằng hữu nên mới tìm đầu tiên.” Đương nhiên, tuyệt vì nhiều tiền.
“Kiếm, thật thật thật nhiều tiền…” Lục Triều Triều động tác siêu lớn…
“Muội mượn ư?” Lâm Yến Dương lộ vẻ kinh ngạc.
Lục Triều Triều gật gật cái đầu nhỏ.
“Ca ca, lì xì ạ?”
Lâm Yến Dương gật đầu, tiền lì xì, năm nào cũng cất giữ.
Chàng dẫn Lục Nguyên Tiêu nhà, sai nha trông chừng cửa.
Chàng lấy một cái hộp, lớn hơn hộp của Lục Triều Triều nhiều. Vừa mở , bên trong chứa ít ngân phiếu.
“Có tiền!” Lục Triều Triều “oa” một tiếng.
Lâm Yến Dương ngượng ngùng gãi đầu: “Bình thường phụ cho nhiều, cũng tiêu nhiều, vẫn còn sáu ngàn lượng. Ta cho mượn hết, Triều Triều!” Chàng đưa tất cả ngân phiếu cho Triều Triều.
Lục Nguyên Tiêu cũng nán lâu, cầm tiền ôm Triều Triều cửa.
Vừa lúc cửa, liền gặp Lâm bá bá trở về phủ.
Ông say mèm như bùn, chếnh choáng.
Lâm Yến Dương lộ vẻ xót xa: “Phụ dạo gần đây, ngày nào cũng say xỉn về phủ.”
“Lâm gia thương hộ cả đời, phụ đổi môn đình. Làm gì chuyện dễ dàng như chứ? Mấy năm vốn định quyên tiền mua chức quan, cũng chẳng thành. Giờ một bước lên trời trở thành Hoàng thương, e rằng càng khó hơn gấp bội.”
Lâm bá bá say đến vững, nương của Lâm Yến Dương đau lòng rơi lệ.
“Đây… ợ, đây là đồng, đồng song của Yến Dương ?” Lâm bá bá cất lời, nồng nặc mùi rượu.
“Phụ , đây là đồng song của con, công tử Lục Nguyên Tiêu của Trung Dũng Hầu phủ. Còn đây là của , Lục Triều Triều.” Lâm Yến Dương đỡ phụ một tay.
Lâm bá bá ợ một tiếng.
“Lần, đầu tiên, đến nhà chúng .”
Vừa , ông lảo đảo từ trong túi áo móc tiền : “Chúc, chúc mừng, mừng năm mới nha. Năm mới, là , đầu đến, quà gặp mặt.”
“Đứa, đứa bé trông, thật thật .” Lâm bá bá nhét ngân phiếu tay Lục Triều Triều, phu nhân đỡ .
Lâm Yến Dương lộ vẻ áy náy: “Phụ thổ đại gia, cũng bạo phát hộ. Chẳng qua ông uống quá chén thôi.”
Lục Triều Triều lộ vẻ hưng phấn.
“Con thích!” Ôi, Lâm bá bá thật quá mất!! Nhà nào mà lì xì hai ngàn lượng ngân phiếu cơ chứ!! Nàng nguyện ý năm nào cũng đến nhà thủ phú bái niên.
Lâm Yến Dương ngây ngô, phụ uống say nên nhầm lẫn. cũng bận tâm.
Đưa hai Lục Nguyên Tiêu đến cửa, Lục Triều Triều còn bám chặt cánh cổng lớn hít một thật sâu.
“Sao ?” Tam ca hỏi.
Tiểu gia hỏa còn vững, nghiêm túc bám cửa hít mạnh: “Hít hít…” Tài khí.
Lâm Yến Dương mà bật ngớt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-79-hai-tu-di-vay-tien-khap-kinh-thanh.html.]
Nhìn hai xa, thở dài trong lòng.
Hoàng thương a Hoàng thương, vị quý nhân nào đến giúp Lâm gia một tay đây chứ.
Giờ phút , Lục Nguyên Tiêu ôm Triều Triều đến Hộ Quốc Công phủ.
Lục Triều Triều như nguyện mượn hai ngàn sáu trăm ba mươi lượng tích cóp của Lý Tư Tề tám tuổi.
Lại đến Phương gia của Lễ Bộ Thượng Thư, mượn năm trăm sáu mươi lượng của tiểu tôn tử ba tuổi nhà đối phương.
Lại đến Vương đại nhân gia của Hộ Bộ Thị Lang, mượn sáu trăm hai mươi mốt lượng của cháu nội năm tuổi nhà đối phương.
Lại đến phủ Nội Các Học Sĩ, mượn tám trăm lượng của cháu gái ba tuổi nhà đối phương.
Lại đến phủ Quang Lộc Đại Phu, mượn hai trăm tám mươi lượng của cháu trai hai tuổi nhà đối phương.
Lại đến phủ Thái Thường Tự Khanh, mượn tám đồng của cháu trai một tuổi nhà đối phương, cùng với… một bầu sữa bò.
Bởi vì nàng đường đói bụng .
Hai hầu bao đầy ắp, Ngọc Thư và Ngọc Cầm ghi mấy trang sổ sách.
“Bao nhiêu tiền ?” Lục Nguyên Tiêu mặt mày tê dại.
Hai bọn họ, mượn sạch tiền lì xì của lũ trẻ kinh thành !!
Ngọc Cầm nuốt nước bọt: “Hai vạn hai ngàn ba trăm sáu mươi tám lượng, cộng thêm tám đồng bạc lẻ.”
Trong đó phần lớn nhất, là tám ngàn lượng từ Lâm gia.
Lục Nguyên Tiêu ngây , khỏi đưa tay xoa xoa mông.
“Muội , khi nào chúng mới ăn đây?” Lục Nguyên Tiêu sắp đến nơi, m.ô.n.g của sắp gặp tai ương .
Lục Triều Triều đưa tất cả ngân phiếu cho Ngọc Cầm: “Đại đại cữu cữu, bảo đại cữu cữu, mua!” Nàng ghé tai Ngọc Cầm, lén lút nhỏ.
Ngọc Cầm ngẩn một lát, đó liền nghiêm túc đáp lời.
“Mua cái gì ? Rốt cuộc là mua cái gì??”
[Hề hề, nhanh tam ca sẽ thôi. Ta nhất định sẽ kiếm nhiều hơn nhị ca…] Lục Triều Triều gian xảo.
Tối đến, trở về Hầu phủ.
“Hôm nay các ngươi chơi ? Cả ngày về nhà, còn mang theo chạy nhảy cả ngày.”
“Xem mệt đến mức mí mắt cũng chẳng mở lên nổi.” Hứa thị hỏi.
Lục Nguyên Tiêu ôm mông, dám lời nào.
“Chỉ, chỉ là thăm bạn hữu, đến nhà bạn hữu bái niên thôi.” Còn lừa một ít tiền lì xì của bạn hữu.
Lục Nguyên Tiêu: Xong , m.ô.n.g của , giữ nữa .
Lục Nguyên Tiêu . Kẻ giữ mông, chính là phụ !
Ngày hôm . Lục Viễn Trạch nghỉ ngơi một đêm, mãi mới điều chỉnh tâm trạng.
Chàng còn mời cấp và đồng liêu giúp đỡ vài câu. Đầy khí thế hiên ngang lên triều.
Vừa đặt chân Kim Loan Điện. Những bản tấu chương đàn hặc như tuyết hoa liền bay về phía .
Toàn bộ đều là đàn hặc ! Trên đại điện, đám khai quốc công thần tuy chẳng còn quản chuyện triều chính, nhưng địa vị cực cao , tất thảy đều đàn hặc ! Sợ đến nỗi hồn bay phách lạc.
“Bệ hạ, Người chủ trì công đạo cho chúng thần! Trung Dũng Hầu dung túng nữ nhi lừa đảo, lừa sạch tiền lì xì của cháu thần !!”
“Bệ hạ, Trung Dũng Hầu dung túng nữ nhi lừa tiền lì xì!”
“Bệ hạ, nữ nhi của Trung Dũng Hầu lừa tám đồng bạc của cháu thần.”
“Bệ hạ, Trung Dũng Hầu quá đáng lắm !!”
“Còn tám trăm lượng của cháu gái thần.”
“Còn thần…”
“Còn thần…”
Một đám ầm ầm quỳ rạp xuống đất. Cả triều đường, một nửa quan đều quỳ xuống, tất cả đều là khổ chủ.
Lục Viễn Trạch mặt mày ngơ ngác. Các ngươi ai cơ? Nữ nhi một tuổi của , lừa tiền lì xì của con cháu nhà các ngươi ư??!
Lục Viễn Trạch đồng liêu ngổn ngang đất, da đầu tê dại… nghiến răng ken két.
Rốt cuộc mượn bao nhiêu ?!