Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 779:--- Sinh thần của Triều Triều ---

Cập nhật lúc: 2025-10-19 05:08:56
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Rầm rầm... Vừa trăng sáng còn treo cao, giờ đây mây đen giăng kín, một tia nguyệt quang, mưa lớn trút xuống xối xả.

 

Nha che ô che chở tiểu hài , Ôn Ninh ướt vạt áo.

 

"May mà về phủ mới mưa, nếu gặp giữa đường, dừng vài ngày. Nhị phu nhân chúng thật phúc khí..." Đăng Chi đùa, đầu bảo phòng bếp chuẩn canh gừng.

 

Xán Xán tròn một tuổi, thò đầu khỏi vòng tay nha , Ôn Ninh bế nàng xuống.

 

"Mau, khấu đầu cho tổ mẫu." Nàng dung mạo ôn nhu, ngăn cũng .

 

May mắn là hạ nhân nhanh chóng mang đến bồ đoàn, tiểu cô nương còn chập chững quỳ xuống đất, khấu đầu thật mạnh, nũng nịu gọi: "Tổ mẫu..." Giọng non nớt, phát âm rõ ràng.

 

"Tiểu Đô Đô..." Ôn Ninh dạy nàng gọi tiểu cô cô.

 

"Tiểu Thúc Thúc..." Đây là tiểu thúc thúc Thiện Thiện.

 

Hai phấn khích đến đỏ mặt, Lục Triều Triều cố gắng giữ vững phong thái trưởng bối, gỡ ngọc bội đeo thường niên cổ xuống.

 

"Lễ gặp mặt."

 

Thiện Thiện chịu thua kém, nghĩ một lát, lục lọi túi áo móc một chiếc chuông nhỏ.

 

"Lễ gặp mặt tiểu thúc thúc tặng con, vật , thể hiệu lệnh vạn ngàn..." ừm, tà linh.

 

"Tuyệt đối sẽ để ai ức h.i.ế.p con."

 

Ngọc bội của Lục Triều Triều vốn dĩ là một pháp khí phòng ngự cực mạnh. Trời sập xuống cũng chống đỡ .

 

Huống hồ, còn thể triệu hồi ngay tức thì thổ địa thần, sơn thần, thành hoàng ở phàm gian, v.v. Nếu gặp nguy hiểm, hắc bạch lưỡng đạo đều thể xoay sở.

 

Tiểu Xán Xán còn bảo bối lớn đến nhường nào.

 

nàng trân trọng đeo sát , ngay cả khi tắm cũng tháo .

 

Mèo Dịch Truyện

"Nhị tẩu..." Thiện Thiện và Triều Triều vui vẻ gọi.

 

"Đường xa vất vả . Bếp núc luôn chuẩn thức ăn, đều là những món dễ tiêu hóa, mau về nghỉ ngơi cho . Có gì rảnh rỗi hãy chuyện chi tiết. Nhìn con và Xán Xán kìa, mặt đều gầy ." Hứa Thời Vân những năm đầu chịu đủ khổ sở tay chồng, càng hiểu rõ sự khó khăn của phận dâu.

 

Ngay lập tức thêm lời nào, chỉ cho về tắm rửa.

 

"Không cần ngày ngày đến thỉnh an, mùng một và rằm đến dùng bữa là ." Ngày nay ở các nhà quyền quý, con dâu mỗi ngày đều đến thăm hỏi, sớm tối. Sáng sớm trời sáng hầu hạ cửa phòng chồng, tối còn hầu hạ chồng ngủ.

 

Hứa Thời Vân năm xưa chịu đủ khổ sở, nay tự chồng, ngày đầu tiên con dâu về liền bãi bỏ quy củ .

 

Thậm chí còn thêm một cánh cửa bên ngoài sân viện của Lục Chính Việt, vợ chồng lão nhị đóng cửa là thành một nhà riêng, yên tĩnh sống cuộc sống nhỏ của .

 

Ôn Ninh bái tạ mẫu xong, liền dắt con gái trở về viện.

 

Lục Triều Triều và Thiện Thiện ngáp một cái, liền trở về nghỉ ngơi.

 

Lục Triều Triều giường trằn trọc, nhưng khó mà ngủ . Rõ ràng thời tiết mát mẻ, nhưng trong lòng luôn tràn ngập một nỗi bứt rứt, khiến nàng trằn trọc yên.

 

Trận bão tố đến nhanh, theo quy luật thường ngày, hẳn sẽ sớm tạnh.

 

sáng Lục Triều Triều thức dậy, bên ngoài bão tố vẫn ngừng.

 

"Trận mưa kéo dài trọn một đêm, nhiều nơi đều thấm nước. Ai, e rằng nhà cửa bá tánh đều dột..." Ngày nay kết cấu nhà cửa đều bằng gỗ, tự nhiên khó mà chống đỡ bão tố.

 

Ngay cả phủ Lục gia vài chỗ cũng thấm nước, huống hồ bá tánh bình thường.

 

Ngày thứ hai chính là sinh thần tám tuổi của Lục Triều Triều.

 

Yến tiệc sinh thần vốn định tổ chức hôm nay, Hứa Thời Vân thông báo hủy bỏ từ sáng sớm.

 

"Trận bão tố khiến đường sá cũng rõ, sáng sớm tiểu tư ngã mấy ."

 

"Nương hủy bỏ tiệc sinh thần, chờ sang năm sẽ bù cho con." Sáng sớm Hứa Thời Vân xuống bếp cho Triều Triều một bát mì trường thọ, nhưng điều khiến nàng phiền muộn là chiếc bát đặt bếp vô duyên vô cớ rơi xuống.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-779-sinh-than-cua-trieu-trieu.html.]

Tuy rằng niệm "vỡ nát bình an", nhưng trong lòng vẫn thoải mái.

 

Luôn cảm thấy chút tì vết.

 

"Nương, Triều Triều bận tâm những hư lễ , cả nhà chúng cùng ăn bữa cơm, Triều Triều vui ." Huống hồ, hôm nay đều là những món ăn Lục Triều Triều yêu thích.

 

"Đại ca con trời sáng ngoài, là trong thành nhà cửa sập. Ai... cũng trận mưa bao giờ mới tạnh." Hứa Thời Vân khỏi lộ vẻ lo âu.

 

Trận mưa đến chút dấu hiệu.

 

Rõ ràng nhiệt độ hạ xuống, nhưng trong lòng bồn chồn khó chịu.

 

Đang chuyện, một luồng bạch quang lạnh lẽo xẹt qua bầu trời, mang theo tiếng sấm ầm ầm, chiếu sáng cả gian phòng như ban ngày.

 

Mọi giật , Đăng Chi vội vàng bước tới đóng cửa sổ.

 

Chuỗi hạt Phật trong tay Thiện Thiện xoay chuyển cực nhanh, y cúi đầu, từ sáng tới giờ hề lời nào.

 

Chuỗi hạt Phật tay đều ẩn ẩn tỏa nóng.

 

Nếu kỹ, còn thể phát hiện chữ vạn mỗi hạt Phật đều tràn ngập ánh kim nhạt, tựa hồ đang đối kháng với thứ gì đó.

 

"Có lẽ là do trận mưa lớn khiến lòng phiền muộn, cũng thể thời tiết oi bức bồn chồn, hôm nay trong phủ xảy mấy vụ mâu thuẫn. Sáng sớm nô tỳ chạy khắp nơi phân xử..." Đăng Chi một mặt cho truyền bữa, một mặt bẩm báo phu nhân.

 

Hứa Thời Vân day day ấn đường, luôn cảm thấy đều thoải mái.

 

"Dùng bữa xong, liền mở kho bạc, lấy ít bạc sắm sửa chút đồ . Cứ xem bên ngoài cần gì, đừng tiếc tiền, cứ lấy danh nghĩa Triều Triều mà đưa." Hứa Thời Vân mỗi năm dịp sinh thần của Triều Triều đều lấy danh nghĩa của nàng để phát cháo, cầu phúc.

 

Năm nay trùng hợp gặp bão tố, nàng đành c.ắ.n răng tăng thêm ít bạc.

 

"Cô nương nhà phúc trạch thâm hậu, tương lai nhất định sẽ hưởng phúc vô tận." Mọi đều lời ý , lúc Hứa Thời Vân mới nở nụ khóe mày.

 

Lục Triều Triều ngước chân trời.

 

Tựa hồ đang chờ đợi điều gì đó.

 

Đến tận đêm khuya, nàng vẫn giường ngẩn , hề nghỉ ngơi.

 

"Chủ tử, còn ngủ thế? Đã gần đến giờ Tý ... Hôm qua ngủ muộn, hãy nghỉ ngơi sớm ." Ngọc Thư thấy nàng hôm nay luôn cau mày, thỉnh thoảng ngoài cửa, dường như đang đợi ai đó.

 

"Người đang đợi ai ? Đợi đại công tử?"

 

Lục Triều Triều lắc đầu: "Tắt đèn ."

 

Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, trong phòng lộ vài tia sáng. Bão tố suốt một ngày một đêm vẫn ngừng, tiếng mưa rơi tí tách bên tai, nàng ôm lấy hai đầu gối, trong lòng vương vấn một nỗi sầu muộn nhàn nhạt.

 

Nơi trái tim càng ẩn ẩn đau đớn vài phần.

 

Lục Triều Triều đưa tay đặt lên ngực, cảm giác vô cùng kỳ lạ.

 

Nơi lồng n.g.ự.c vốn luôn bình yên, tựa hồ thứ gì đó đang đ.â.m chồi nảy lộc, đang ẩn chờ đợi ngày phá đất mà vươn lên.

 

"Sắp đến giờ Tý ." Nàng tĩnh lặng ôm hai đầu gối giường.

 

Khoảnh khắc sắp sửa chạm đến giờ Tý.

 

Trước mắt bỗng chốc tối sầm.

 

"Sinh thần, khoái lạc." Thiếu niên hai tay nâng quà, đôi mắt sáng như trời. Hơi khom gối thẳng nàng đang tĩnh tọa giường.

 

Những giọt nước tí tách theo bàn tay xương cốt rõ ràng của y, thấm mặt đất.

 

"Thứ cho , đến muộn ." Giọng y tựa hồ khàn khàn hơn một chút, mặt lộ vẻ áy náy.

 

Y vốn phong quang tề nguyệt, giờ phút đầu tóc một giọt nước. Chẳng qua, ánh trăng rõ ràng, nên thấy chân thực mà thôi.

 

Bất luận kiếp kiếp , mỗi một sinh thần của Triều Triều, y từng vắng mặt!

 

 

Loading...