Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 776:--- Nước Lẩu ---

Cập nhật lúc: 2025-10-19 05:08:53
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Từ Mộ...” “Triều Triều Từ Mộ...” Thiện Thiện nghiêng đầu, luôn cảm thấy hai cái tên hòa hợp đến lạ.

 

Thằng bé hiểu lắm, cũng nghĩ sâu xa.

 

“Hề hề, tỷ tỷ... đều là Kiếm Tôn, kiếm thuật của là do ai truyền dạy ?” Thằng bé mong mỏi hỏi.

 

Lục Triều Triều ngẩn : “Kiếm thuật của ai truyền thụ, sinh .”

 

Thiện Thiện trợn tròn mắt: “Không thể nào!”

 

“Người còn thể tự ngộ đạo ?”

 

“Tỷ tỷ ngươi là thiên tài trời phú, thể tự ngộ đạo chứ? Sinh đó!” Nàng ngẩng cằm vênh váo rời .

 

Thiện Thiện ghen tị oán hận.

 

Thằng bé nắm chặt vạt áo Truy Phong hỏi: “Truy Phong, Truy Phong, ngươi kiếm thuật của nàng học từ ?”

 

Truy Phong vuốt cằm: “Khi đến danh xưng Kiếm Tôn, lúc đó nàng nổi danh Tam giới . bí mật chúng sinh Tam giới cũng tò mò, song ai kiếm thuật của nàng học từ .”

 

“Thậm chí, ai nàng đến từ , xuất từ chốn nào.”

 

Nguồn gốc của nàng vẫn luôn là một bí mật.

 

Ân nhân cứu mạng đến nhà, Dung Triệt sớm xin nghỉ học cho các con trong nhà để tỏ sự trang trọng.

 

Thiện Thiện vui vẻ ở nhà hò reo: “Cha cha, là cha ruột của con, con yêu nhất!” Thằng bé ôm mặt Dung Triệt hôn chụt một cái.

 

Dung Triệt chép miệng: “Hôm nay đích xuống bếp vài món cho ân nhân.”

 

Đương nhiên, cũng chỉ những món do ông .

 

Ông đích bếp chỉ là để biểu lộ tấm lòng, còn đầu bếp chính vẫn là ngự trù đến từ trong cung.

 

Tuy nhiên, mấy món ăn ông vật lộn trong bếp cả buổi sáng, khi khai tiệc, còn trở về tổ trạch đào gốc cây cổ thụ nghiêng một vò rượu ngon.

 

Khi gần trưa, một thiếu niên mặc trường sam màu trắng ánh trăng cửa.

 

“Ân nhân mau trong...” Dung Triệt sớm chờ sẵn cửa.

 

Dung Triệt mật mời thiếu niên cửa, Hứa Thời Vân dẫn theo mấy con chờ sẵn ở tiền sảnh.

 

Mèo Dịch Truyện

Y bước cửa, Lục Nghiên Thư đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén như d.a.o về phía thiếu niên.

 

Bước chân thiếu niên khựng , hai trong nháy mắt đối mắt, ai lời nào.

 

“A Từ, cả gan gọi ngươi một tiếng A Từ, mau cửa , ngây đó gì?” Dung Triệt nhận điều bất , vội vàng mời ân nhân cửa.

 

Đặt thiếu niên ghế chủ vị.

 

Thiện Thiện còn vênh váo, tự từ khi cửa, liền rụt cổ hận thể trốn .

 

Thân hình thiếu niên tự mang theo cảm giác áp bách, huống hồ, Thiện Thiện bẩm sinh áp chế, khiến lồng n.g.ự.c thằng bé nặng trĩu khó thở.

 

“Cha, con bếp xem đồ ăn.” Thằng bé trượt xuống bàn, chạy trối c.h.ế.t.

 

“Thằng nhóc hỗn xược , để ân nhân chê . Đây là con út của , tính tình ngỗ nghịch...”

 

“Đây là trưởng tử Nghiên Thư của , tam tử Nguyên Tiêu.” Hai đều dậy hành lễ với , vẻ mặt Lục Nghiên Thư ôn hòa, còn sắc bén như .

 

“Con thứ hai đang nhậm chức trong quân, cuối tháng mới thể dẫn vợ con về nhà.”

 

“Đa tạ A Từ cứu mạng.”

 

Vân Nương : “Ta mới may cho ngươi mấy bộ y phục, đừng chê bai nhé, lát nữa thử xem . Ta sẽ sửa cho ngươi.”

 

Nụ mặt thiếu niên chân thành hơn vài phần, từng ai may y phục cho .

 

Trên bàn rộn ràng, Lục Triều Triều thầm liếc xéo thiếu niên.

 

Rượu uống ba tuần, khí càng thêm náo nhiệt, Lục Nghiên Thư nâng chén rượu dậy : “Đa tạ công tử mấy tay giúp đỡ, Lục mỗ xin kính ngươi.”

 

“Chẳng nhà công tử ở , trong nhà những ai? Dù đây cũng là ơn cứu mạng, Lục mỗ nhất định sẽ dẫn cả nhà đích đến tận cửa tạ ơn.”

 

Thiếu niên nhíu mày, Dung Triệt chợt vỗ đùi một cái: "Lỗi tại , tại ! Phải , nên đích đến cửa tạ ơn chứ."

 

Khóe miệng thiếu niên ẩn chứa vài phần ý , nhưng trông hiện vẻ cay đắng: "Trong nhà cha , chỉ một ."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-776-nuoc-lau.html.]

“Còn về nhà ư, nơi nào , nơi đó chính là nhà.”

 

Lời , Vân Nương đau lòng rơi nước mắt, lén lút lườm con trai trưởng một cái, đúng là nhắc đến chuyện nên nhắc.

 

Chẳng là đang đ.â.m d.a.o lòng ?

 

“Sau nhé, Lục gia chính là nhà ngươi. Ngươi đến thì cứ đến, cứ coi như nhà mà ở.”

 

“Ơn cứu mạng lớn như , gì mà ở chứ?”

 

Lục Nghiên Thư nhíu mày, chén rượu sứ trắng xoay tròn đầu ngón tay, lời còn thốt , liền thấy Dung Triệt .

 

“Phải, , Từ Mộ lão , ngươi cứ ở nhà chúng .”

 

“Ngươi kết nghĩa , khác họ, Nghiên Thư, Nguyên Tiêu, Triều Triều đều sẽ gọi ngươi là tiểu thúc, để bọn chúng lạy ngươi.” Dung Triệt uống hai chén rượu, mặt đỏ, vỗ vỗ vai thiếu niên.

 

Nụ mặt thiếu niên, suýt nữa giữ nổi.

 

Lục Nghiên Thư híp mắt tiếp lời: "Ta thấy đó, ngươi cũng xem như nửa phần trưởng bối của Triều Triều, thể nuông chiều nàng nữa."

 

Cái danh xưng nửa phần trưởng bối , mà khiến lòng thiếu niên lạnh toát.

 

Lục Nghiên Thư hiền lành, nhưng Lục Nguyên Tiêu, quen thuộc , đầy nghi hoặc.

 

Đại ca địch ý với ân nhân cứu mạng ?

 

Thường thì đại ca càng ôn hòa, chuyện càng lớn.

 

Lục Nghiên Thư răng sắp c.ắ.n nát, thường Triều Triều gọi "thứ đồ chó, thứ đồ chó", cũng hạ thấp cảnh giác. Giờ xuất hiện một thiếu niên lớn như , còn tình giao hảo nhiều năm với Triều Triều, e rằng còn tình nghĩa hai kiếp, Lục Nghiên Thư cảm thấy trời đất như sụp đổ.

 

Phòng ngày phòng đêm, cuối cùng vẫn phòng .

 

“Triều Triều, mau đến lạy tiểu thúc thúc một cái!” Lục Nghiên Thư kéo Lục Triều Triều định dậy, dọa thiếu niên vội vàng nhảy tránh .

 

“Không... cần !!” Thiếu niên sợ đến chuyện cũng lưu loát, còn vẻ điềm tĩnh như .

 

Tiểu thúc thúc là tuyệt đối thể!

 

Lục Nghiên Thư còn gì đó, Vân Nương kéo kéo tay áo : "A Từ mau xuống, đừng bọn họ bậy. Hôm nay là yến tiệc tạ ơn mà..." Nàng nheo mắt quanh một vòng, Lục Nghiên Thư cau mày cúi đầu, liền gì nữa.

 

Chỉ Dung Triệt là tiếc nuối, ông thật sự cảm thấy thiếu niên hợp tính .

 

Sau bữa trưa, Lục Nghiên Thư vốn nên ngoài công vụ, thế nhưng chậm chạp chịu rời .

 

“Thứ đồ ch...” Lục Triều Triều bịt miệng, nàng sợ mẫu đ.á.n.h .

 

“Ngươi đây, chuyện hỏi ngươi.” Nàng vẫy vẫy tay, thiếu niên dậy, Lục Nghiên Thư cũng sang.

 

“Đại ca, còn ngoài? Huynh mau , chỉ xin nghỉ nửa ngày thôi ?”

 

Trong lòng Lục Nghiên Thư chua xót: "Ân nhân hiếm khi ghé nhà, nên đã ở bầu bạn thêm chút." Hắn mà như .

 

Lục Triều Triều "ồ" một tiếng.

 

“Vậy cứ ở nhà , ngươi theo về phòng, lời hỏi ngươi.” Lục Triều Triều nắm lấy thiếu niên liền ngoài cửa, Lục Nghiên Thư giận chua, ngại ngùng dám ghé tai bên cửa trộm.

 

Lục Triều Triều đóng chặt cửa phòng, khẽ: “Thần giới phát hiện tung tích của ngươi ?”

 

Thiếu niên chớp mắt nàng, thần sắc chuyên chú ôn nhu.

 

“Không ngại gì, thể giải quyết.”

 

“Triều Triều, nàng trưởng thành nhanh... vượt ngoài sức tưởng tượng của .” Kim quang Triều Triều càng thêm chói mắt, nàng sức mạnh mới rót .

 

Lục Triều Triều ưỡn bụng: “Đương nhiên , cao lên !” Còn nặng hơn nữa, nhưng nàng .

 

Tiểu cô nương rõ ràng hiểu lầm ý, thiếu niên cũng giải thích nhiều.

 

Trong mắt thiếu niên sáng lấp lánh, nhưng chỉ chứa một nàng.

 

Ngoài cửa, Thiện Thiện bưng bát vui vẻ húp xì xụp: “Cha cha, canh nấu thật tươi ngon. Ngon nhất thiên hạ!! Lần Thiện Thiện thật lòng khen ngợi đó!” Nịnh bợ cha, ngày mai nghỉ thêm hai ngày!

 

Dung Triệt mặt biểu cảm.

 

, nấu canh.” Giọng ông nhàn nhạt.

 

“Thứ ngươi uống, e rằng là nước rửa nồi đấy!”

 

 

Loading...