Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 771:--- Nền văn minh không thần ---
Cập nhật lúc: 2025-10-19 05:08:42
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Nguyệt Oánh, đạo quang mang nàng là thứ gì ?”
“Nguyệt Oánh, thật kỳ lạ, thứ gì đó phá thể mà thoát từ nàng?”
“Nguyệt Oánh, nàng xem liệu chúng thể tránh kiếp nạn ?”
Trần Nguyệt Oánh sắc mặt tái nhợt, ôm mẫu bệt đất. Đập mắt nàng là cảnh tường đổ gạch nát, phụ nàng thấy m.á.u mặt, cẩn thận đút nước miệng mẫu .
Mọi xung quanh vây lấy nàng, líu lo hỏi ngừng.
“Hãy để A Nguyệt yên tĩnh một chút, cầu xin tránh , thê tử còn sống c.h.ế.t rõ!” Trần phụ là một hán tử chất phác, giờ phút dũng cảm đuổi .
Mọi thấy Trần Nguyệt Oánh sắc mặt , nhưng nhờ nàng mà sống sót, nên ai dám rời .
Chỉ chừa đủ gian cho cả nhà ba bọn họ.
Trần Nguyệt Oánh chút hoang mang. Nàng ở dị giới thấy quá nhiều sức mạnh quỷ thần, mong chờ trở về quá khứ bình yên.
khi thực sự về nhà, chỉ sống ba năm an lành.
Giờ đây, nhà cửa tan hoang, thế giới cận kề diệt vong, dường như vẫn thể thoát khỏi cái c.h.ế.t.
Trần phụ cẩn thận hạ giọng : “Nguyệt Oánh, những lời con đây, lẽ nào đều là thật ?”
Năm mười tám tuổi, Nguyệt Oánh vì cứu mà trở thành thực vật, viện một thời gian dài phán định c.h.ế.t não.
Cha nàng chấp nhận sự thật, vẫn bán hết gia sản cưỡng ép giữ con gái ở bệnh viện.
Trần Chương, cháu trai của Trần phụ, ghé đến khuyên vài , bảo ông từ bỏ, nhưng Trần phụ đ.á.n.h cho một trận.
Còn khiến lão thái thái đích đến nhà, thẳng thắn : “Cháu trai cũng như nửa đứa con, Nguyệt Oánh nhà ngươi vốn là đứa bệnh tật, bao năm nay nhà tan cửa nát cả . Chi bằng nhân cơ hội buông tay, để Chương nhi phụng dưỡng tuổi già, lo hậu sự cho ngươi. Ta là ngươi, lẽ nào còn hại ngươi ?”
Trần phụ lập tức rơi lệ, cãi vã đến mức đoạn tuyệt với mẫu , bán nhà bán xe kiên quyết cứu con gái!
ai ngờ , Trần Nguyệt Oánh, phán định c.h.ế.t, thật sự tỉnh .
Thậm chí còn kinh động đến các chuyên gia quốc tế, khi kiểm tra Nguyệt Oánh một phen, căn bệnh gốc của nàng t.h.u.ố.c mà khỏi, thể trở nên khỏe mạnh và đầy sức sống.
Sau khi về nhà, Nguyệt Oánh thổ lộ xuyên đến dị thế.
Trần phụ và Trần mẫu bán tín bán nghi, mãi đến giờ phút mới thực sự tin nàng.
“Cha, Nguyệt Oánh từng lừa cha.” Trần Nguyệt Oánh mặt đầy vẻ lo lắng, mẫu nàng thở yếu ớt, đội ngũ y tế ít ỏi của quan phương cũng đến lượt bọn họ.
Quan phương đang cố gắng hết sức duy trì trật tự, nhưng hiệu quả chẳng đáng là bao.
8_“Nếu thật sự thần thì mấy, chỉ cầu Thượng trời xanh thể cứu giúp chúng .” Trần phụ ôm thê tử, thần sắc bi thương.
“Nghe hôm nay các nước đang bàn bạc, tìm cách chống , cũng đàm phán .”
“Còn thể bàn bạc thế nào đây? Chúng mấy năm nay quật khởi nhanh chóng, khiến các nước khác kiêng dè. Giờ đây mấy tên nghiệt chướng liên kết ức h.i.ế.p chúng , chỉ sợ sẽ chịu thua thiệt.”
“Nếu truyền thuyết Hoa Hạ là thật thì mấy. Các loại thần minh thần thú, lẽ nào còn sợ bọn chúng ?”
Mọi xì xào to nhỏ.
Vừa dứt lời, liền hô lớn: “Các ngươi mau , quan phương đến !”
Trần Nguyệt Oánh ngẩng đầu lên, liền thấy của quan phương mặt nàng. Người đàn ông đầu sắc mặt nghiêm nghị, từ trong lòng móc giấy tờ chứng minh: “Trần tiểu thư, liệu cần giúp đỡ ?” Hắn về phía Trần mẫu đang đất.
Trần Nguyệt Oánh ý đồ của đối phương, nhưng nàng tâm ý tin tưởng đất nước, từng nghĩ đến việc che giấu, tự nhiên liền gật đầu.
Mèo Dịch Truyện
Nàng gật đầu, phía liền khiêng cáng tiến lên, y sĩ và hộ sĩ vây quanh Trần mẫu.
Người nhà họ Trần lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Trần Nguyệt Oánh gật đầu: “Ta sẽ cùng các vị.” Nàng đối phương hỏi điều gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-771-nen-van-minh-khong-than.html.]
Sức mạnh , hiển nhiên thuộc về thứ mà văn minh nơi đây nên .
“Nguyệt Oánh…” Trần phụ chút lo lắng.
“Cha, cha đừng lo, đợi xong việc con sẽ đến bộ phận y tế tìm các vị.” Nàng thể thấy đối phương cấp bậc cao, cha nàng hẳn sẽ bảo vệ.
Quân nhân Hoa Hạ trong mắt bách tính vốn hào quang riêng, nàng gì sợ hãi.
Quân đội ẩn hiện bảo vệ nhà họ Trần ở trung tâm rời . Trần lão thái thái từ xa thấy, vội vã : “Con trai, con cần nữa ? Còn Chương nhi nữa, cháu trai cũng là nửa đứa con, con hãy đưa nó theo bên , để nó chạy việc vặt bên cạnh con, nhà đáng tin cậy.”
Nàng cố đẩy Trần Chương đến, nhưng quân đội mang theo vũ khí, tức thì tất cả đều chĩa thẳng .
Sợ đến mức Trần Chương mí mắt giật liên hồi, hai chân run rẩy, dám tiến gần một bước.
Trần Nguyệt Oánh thản nhiên : “Mẫu bệnh nặng, phụ chăm sóc bà, thời gian chăm sóc các vị. Để khi nào rảnh rỗi .” Nói xong, liền chút do dự lên xe.
Người nhà họ Trần từ xa thấy, tức giận ghen tị.
“Đồ bạch nhãn lang , nhà họ Trần dù gãy xương cũng còn nối liền gân cốt. Lẽ nào còn thể hại nàng ?”
“Một nha đầu nhỏ như nàng thể nên chuyện gì? Chúng là giúp nàng!”
thấy đối phương bảo vệ mà rời , sự ghen tị trong mắt bọn họ thể kiềm nén nổi. Ai mà chẳng quan phương thể chống đỡ đòn tấn công cơ chứ, ai mà chẳng trở thành một thành viên trong tháp phòng ngự đó.
Trần Nguyệt Oánh đưa đến một tòa nhà đầy vẻ công nghệ. Người đàn ông dẫn đầu : “Ta họ Lâm, sẽ phụ trách công tác an ninh cho nàng.”
“Nàng đừng sợ hãi, lãnh đạo chỉ tìm hiểu một chút.” Bọn họ điều tra quá khứ của Trần Nguyệt Oánh, tự nhiên cũng từng về việc nàng tự xưng xuyên .
Giờ nghĩ , e rằng đôi phần thật.
Trần Nguyệt Oánh liếc quân hàm của : “Vâng, đa tạ Lâm trưởng quan.”
“Nơi đây cơ chế phòng vệ, nàng tạm thời cần lo lắng an .” Lâm trưởng quan trông chừng ba mươi tuổi, nghiêm nghị trầm , mang cảm giác an tâm khó tả.
Trong tòa nhà, canh gác cực kỳ nghiêm ngặt, cửa liên tục kiểm tra ba lượt, mãi đến tầng sáu kiểm tra thêm một .
“Trần tiểu thư thứ , thời kỳ đặc biệt, dám chút sai sót nào.” Lâm Vân Gian lộ vài phần áy náy.
Trần Nguyệt Oánh ngoài hai mươi, nhưng luôn một khí chất điềm tĩnh an nhiên, chút phù hợp với tuổi tác. Giờ phút nàng cũng chỉ mỉm lắc đầu, thêm gì.
Chờ kiểm tra xong, liền đẩy cửa bước .
Trong phòng vài chờ sẵn, quen nhưng quen thuộc.
Từng gặp truyền hình.
“Mời Trần tiểu thư an tọa.” Có rót cho nàng một tách , là hương vị nàng yêu thích.
“Đường đột mời Trần tiểu thư đến đây, quả thật mạo . Hiện nay Hoa Hạ đến lúc cấp bách thể trì hoãn, mong Trần tiểu thư thể thật lòng bẩm báo.” Việc liên quan đến sự tồn vong của bộ văn minh.
Trần Nguyệt Oánh đoan chính xuống. Vài vị lãnh đạo chút nghiên cứu về văn hóa cổ đại, thấy nàng từ tư thế cho đến lời cử chỉ đều mang đậm nét cổ kính, khỏi một cái.
“Ta quả thực xuyên .”
“Từng thấy những thế giới và hệ thống khác .”
“Có thần minh yêu ma, tu sĩ trường sinh, đó là một thế giới kỳ lạ muôn màu.” Phàm nhân chen chúc cầu sinh, sống vô cùng gian nan.
Nàng dường như rơi hồi ức nào đó, nhàn nhạt kể chuyện qua.
“Đạo quang mang nàng, là do vị Kiếm Tôn nhỏ tuổi ban tặng ?” Vị lãnh đạo đến nhập thần, kìm hỏi.
“Phải, nàng lúc nguy nan thể bảo hộ chu .” Trần Nguyệt Oánh nhớ đến Lục Triều Triều ba tuổi rưỡi, nhỏ bé còn cao bằng thanh kiếm, khỏi tươi .
Triều Triều giờ hẳn hơn bảy tuổi .