Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 706:--- Ngọc Châu, quỳ xuống ---
Cập nhật lúc: 2025-10-18 23:44:44
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngọc Châu run rẩy khắp . Nàng dám nghĩ, nếu hôm nay đến... E rằng, nàng mất mẫu .
"Tỷ tỷ, ngờ nha đầu tỷ sinh lanh mồm lanh miệng đến thế. Một chút cũng chẳng giống cái huyết mạch đó..." Thiếu nữ nghiêng dáng tuyệt mỹ bước cửa, nhao nhao dậy.
"Tĩnh Uyển, về ? Đã hỏi thăm sở thích của Thư Tiên ?"
Đại tẩu đang yên lặng bỗng nhiệt tình dậy, tiến lên đón Diêu Tĩnh Uyển.
Diêu Tĩnh Uyển khẽ gật đầu với đại tẩu và mẫu : "Thư Tiên sớm siêu thoát phàm nhân, ngày thường mấy sở thích. Chỉ sách, dạy học trò mà thôi. Văn Khê , gần đây Thư Tiên mực ưu ái một tiểu cô nương ở hương dã. Còn riêng tư chỉ điểm vài ."
"Ta e rằng nàng sẽ cản trở chuyện của chúng ."
Diêu đại tẩu cau mày: "Tiểu cô nương ở hương dã sánh bằng con cháu gia tộc họ Diêu chúng ?"
"Cô nương từ hương dã đến, từng mở mang tầm mắt, cứ dò la một chút, nghĩ cách cho ít vàng bạc là thể tống khứ. Chẳng đáng lo ngại."
"Ngược chúc mừng , Văn Khê thông minh lanh lợi, thuận lợi thi đậu Nữ học. Thuở ở Tây Hà nàng khá nổi danh, chắc hẳn sẽ Thư Tiên thu tử. Đại tẩu đây sớm chúc mừng Tĩnh Uyển ." Đại tẩu chân thành.
Diêu Tĩnh Uyển chỉ mà , xem như ngầm thừa nhận. Con gái nàng, Tần Văn Khê, chính là thiên chi kiêu nữ hiếm ở Tây Hà.
"Trước tướng công từng khen Văn Khê thiên phú trác tuyệt, chỉ tiếc mang nữ nhi. Nay nhờ ân điển của Chiêu Dương công chúa, Văn Khê ngược cơ hội. Chỉ tiếc là từng gặp Chiêu Dương công chúa, từng diện kiến để lời tạ ơn." Diêu Tĩnh Uyển đầy vẻ thở dài, nàng từng đến thăm Lục gia, nhưng ngay cả cánh cửa lớn của Lục gia cũng từng bước .
Gia tộc họ Diêu tuy chút danh tiếng ở Tây Hà, nhưng ở kinh thành, chẳng đáng kể.
Tộc nhân họ Diêu ngày càng sa sút, nhị bá quan trong triều cũng chỉ là Hồng Lư Tự Thiếu Khanh từ ngũ phẩm, hơn nửa trăm tuổi mới thăng lên từ ngũ phẩm. Đã sớm đạt đến cực hạn.
Gia tộc họ Diêu đang cần bổ sung năng lượng mới.
Hiện tại trong hậu duệ gia tộc họ Diêu, triển vọng nhất là trưởng tử của Đại phòng, Diêu Tề Sơn. Còn thứ nữ Diêu Lan Chi, năm nay mười sáu tuổi. Ngoài , chính là con gái Tần Văn Khê của Diêu Tĩnh Uyển gả ngoài.
"Đại tẩu cứ yên tâm, về phủ sẽ bảo tướng công giúp giới thiệu. Lục đại công tử là tâm phúc của Thánh thượng, tuổi còn trẻ nắm trọng quyền. Lục tam công tử cũng là Trạng nguyên, một nhà hai Trạng nguyên ." Lục gia bây giờ chính là cục cưng hot hòn họt.
"Tề Sơn là trưởng tử của gia tộc chúng , gánh vác trách nhiệm, Tĩnh Uyển há thể coi trọng vài phần. Lan Chi là do lớn lên, cũng sức giúp đỡ vài phần."
Nụ mặt Diêu đại tẩu chân thật thêm vài phần.
Các nàng chuyện như ai ở đó, vô tình cố ý mà phớt lờ Diêu Tĩnh Nghi. Diêu Tĩnh Nghi thấy chữ "Tần", khẽ thất thần.
"Tần gia? Tần gia nào?" Nàng đột ngột về phía Diêu Tĩnh Uyển, đồng bào với .
Diêu Tĩnh Uyển nắm khăn lụa tươi : "Tỷ tỷ cho rằng, ở Tây Hà còn mấy Tần gia?"
Diêu Tĩnh Nghi đột nhiên mặt tái mét. Nàng đột ngột lùi một bước, như mất hết sức lực .
"Tần Gia Ngôn? Ngươi gả cho Tần Gia Ngôn?" Diêu Tĩnh Nghi gắt gao nàng.
"Mẫu , nàng gả cho Tần Gia Ngôn ư? Mẫu , Tần Gia Ngôn là vị hôn phu đính ước, trao đổi canh !!" Khi đó nàng sớm đính hôn, chỉ chờ ba tháng nữa là xuất giá.
Lão phu nhân đẫm lệ: "Đều là oan nghiệt cả."
"Gia tộc họ Diêu ngày càng sa sút, việc liên hôn với gia tộc họ Tần là vô cùng cấp thiết."
Nước mắt Diêu Tĩnh Nghi rơi lã chã, lúc trở về phủ thấy ánh sáng rực rỡ của mẫu , giờ ảm đạm.
" cũng thể là nàng , thể là nàng !"
Năm xưa khi thổ phỉ xuống núi, xảy giẫm đạp, chen chúc giữa đám bách tính, nàng thấy kêu lớn "tỷ tỷ cứu mạng". Nàng đưa hầu của cho , mới đám đông xô đẩy tản .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-706-ngoc-chau-quy-xuong.html.]
Diêu Tĩnh Nghi nghĩ, cũng dám nghĩ, khi bắt , gả cho vị hôn phu của .
Diêu Tĩnh Uyển nắm khăn tay thấm khóe mắt, nàng dậy, thẳng tắp quỳ gối mặt Diêu Tĩnh Nghi.
"Ngươi gì , mau lên!" Diêu đại tẩu vội vàng khuyên nhủ.
Diêu Tĩnh Uyển khổ : "Là , là với đại tỷ. Lời quỳ , là đáng nhận."
"Đại tỷ, nếu tỷ hài lòng, cam tâm, cứ trách . Đừng giày vò mẫu và tướng công nữa, tất cả đều là của Tĩnh Uyển... Là Tĩnh Uyển hổ, gả cho chị rể của , đều là của Tĩnh Uyển."
Lời dứt, tiếng bước chân nặng nề đá cửa xông . Người đến còn mở lời, thể cảm nhận sự phẫn nộ trong từng bước chân của .
"Diêu Tĩnh Nghi, rốt cuộc ngươi gì? Là , là cầu hôn Tĩnh Uyển! Có chuyện gì ngươi cứ nhằm mà , đừng nhục Tĩnh Uyển!" Nam nhân chút vui, vội vàng tiến lên dùng hai tay đỡ Diêu Tĩnh Uyển dậy.
"Nếu sự tha thứ của tỷ tỷ, dám lên. Tướng công, chuyện là Tĩnh Uyển sai..." Nước mắt nàng rơi lòng bàn tay nam nhân, nam nhân trực tiếp ôm nàng lên.
Tần Gia Ngôn ánh mắt chán ghét Diêu Tĩnh Nghi: "Ngươi gì cứ nhằm , liên quan đến Tĩnh Uyển."
"Ngày Tĩnh Uyển gả, là quỳ cửa cầu hôn nàng về."
"Ngươi và hữu duyên vô phận, gia tộc họ Diêu và gia tộc họ Tần là thế giao nhiều năm, thể vì ngươi mà hỏng mối quan hệ ."
"Ngươi hận, cứ hận ." Tần Gia Ngôn dám thẳng mắt đối phương, chỉ ôm lấy thê tử rời .
Chưa bao lâu, trong gia tộc họ Diêu tin đều trở về phủ. Cánh cổng lớn của Diêu gia đóng chặt, sợ chuyện truyền ngoài.
"Lão gia tử về." Nha ở ngoài cửa bẩm báo.
Diêu lão gia tử khoác trường sam màu sẫm, đôi mắt giận mà uy, ngài ngưng giọng : "Gia tộc họ Diêu nợ ngươi, ngươi bây giờ về đây gây sự gì?"
"Năm xưa ngươi gặp chuyện, gia tộc họ Diêu dốc lòng tìm kiếm ngươi. Thế là đủ ..."
"Còn về chuyện của Tĩnh Uyển, là do quyết định để nàng tỷ xuất giá!"
"Diêu Tần liên hôn là điều nhất định , ngươi trách, cứ trách phụ ."
"Vì ngươi thể đợi một chút? Gia tộc họ Diêu hiện giờ đang ở thời điểm mấu chốt, nếu chuyện của ngươi truyền ngoài, hỏng danh tiếng nhiều năm của gia tộc họ Diêu thì ?"
Trong mắt thế nhân, Diêu Tĩnh Nghi là thà c.h.ế.t chịu nhục. giờ đây nàng trở về, lời dối năm xưa phơi bày, còn mang theo đầy thương tích và nghiệt chướng về phủ, gia tộc họ Diêu ?
Diêu Tĩnh Nghi ngây dại ngài: "Tĩnh Nghi... hiểu."
"Tĩnh Nghi... hiểu." Nỗi cay đắng trong lòng nàng lan tỏa đến tận miệng, đắng đau. Hóa , chẳng còn ai mong chờ nàng trở về. Đã chẳng còn ai đợi nàng về nhà.
Diêu Tĩnh Nghi kéo Ngọc Châu đến mặt hai lão, lau đôi mắt đỏ hoe, hít hít mũi. "Mẫu , là của Tĩnh Nghi. Tất cả đều là của Tĩnh Nghi."
Mèo Dịch Truyện
"Là Tĩnh Nghi trong lòng còn lưu chấp niệm, về nhà xem một chút... đều là của Tĩnh Nghi." Mọi đều sai, là của . Là , nên vẫn còn giữ hy vọng.
"Ngọc Châu, quỳ xuống."
Ngọc Châu thuận theo quỳ bên cạnh nàng, thẳng tắp quỳ mặt hai lão.
"Con mau lên, đứa bé ngốc, con sai, là mẫu ... mẫu vô năng."
"Đứa con ngoan, Ngọc Châu , con mau lên. Các con thế là đang khoét tim ..."