Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 686:--- Tâm Nhãn Tặc Nhiều ---
Cập nhật lúc: 2025-10-18 23:44:23
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Tỷ tỷ, và tỷ, là nhất thiên hạ.” Cậu bé ôm lấy cổ tỷ tỷ, mềm mại . Giọng non nớt, đáng yêu khôn tả.
Khóe mắt Lục Triều Triều lộ một tia ôn nhu.
Lòng ai cũng thịt, dù Thiện Thiện vẫn chịu ảnh hưởng của Thất Tuyệt, nhưng bé, cũng là đáng yêu của nàng mà.
“, con cũng là yêu quý nhất của .”
Thiện Thiện lẽ tình tỷ lúc ảnh hưởng, bầu khí tác động, bé thì thầm: “Tỷ tỷ, sẽ bảo vệ chứ?”
Lục Triều Triều gật đầu: “Đương nhiên, con là của !”
Hai song song giường, mật đùa, tình tỷ đạt đến đỉnh điểm.
Đột nhiên, Thiện Thiện giơ nắm đ.ấ.m dậy: “Tỷ tỷ, dũng cảm nhận !”
“Tỷ sẽ tha thứ cho chứ?”
Lục Triều Triều gật đầu, Thiện Thiện mí mắt nàng, thể chuyện . Thỉnh thoảng phạm chút nhỏ, cũng .
“Ta đương nhiên sẽ tha…” Lời còn dứt, Thiện Thiện mở miệng.
“Bài tập tỷ xong, là do xé đó…”
Rầm!
Cùng với lời đó, bé một lực cực lớn hất văng . Thiện Thiện ngơ ngác chính , lăn xuống giường ?
Đột nhiên rùng một cái, lạnh toát, sát khí!
Vừa đầu …
Lục Triều Triều đang giường, hai lọn tóc xoăn nhỏ vểnh lên, vẻ mặt kinh hãi bé: “Ngươi gì? Ngươi nữa xem!”
Thiện Thiện run rẩy, bệt đất dịch mông: “Ta… gì hết.” Cậu bé cố sức bịt miệng .
Hu hu hu hu…
Đáng sợ quá!!
Vừa tỷ còn sẽ bảo vệ mà!!
Lục Triều Triều bẻ khớp ngón tay kêu răng rắc: “Đánh là yêu, mắng là thương, hãy ngoan ngoãn chịu đựng sự yêu thương của tỷ tỷ ! Đệ ngoan của !!” Nói , nàng trực tiếp nhảy xuống giường lao thẳng về phía Thiện Thiện.
Tình tỷ của chúng , một đao hai đoạn!! A a a, xé bài tập của , hại nửa đêm bài cho kịp!!
Thiện Thiện sợ hãi kêu gào, lăn lộn bò trườn ngoài cửa: “G.i.ế.c …”
“G.i.ế.c …” Tiếng kêu t.h.ả.m thiết vang lên liên hồi, lăn lộn bò trườn.
……
Khi trời sáng, Thiện Thiện bàn, bữa sáng bàn đụng một miếng, chỉ tủi thút thít.
“Ngươi xem ngươi, ngươi chọc nàng gì? Đến Thiên Đế chọc giận nàng còn tát hai cái tai!”
“Ngươi đúng là ăn gan hùm mật báo!”
Tạ Ngọc Chu chọc đầu bé, hận rèn sắt thành thép, kém cỏi ham chơi.
Thiện Thiện nước mắt lã chã .
“Lần ngươi chọc nàng thế nào? Ăn trộm đùi gà của nàng? Làm chuyện , với chúng sinh thiên hạ?” Tạ Ngọc Chu tò mò hỏi.
Thiện Thiện ngừng lắc đầu, thút thít tủi lẩm bẩm: “Ta… xé bài tập của tỷ .”
Tạ Ngọc Chu kinh ngạc mở to mắt, hít một ngụm khí lạnh, lùi vài bước: “Tránh xa ! Ta sợ vạ lây vô cớ!!”
“Lần bài tập của nàng xé, là ngươi đó!!!”
“Này tiểu tử, gan nhỏ mà béo thật!” Trời ạ, nghĩ năm xưa, Thiên Đạo còn tự lăn xuống bài tập cho nàng! Ngươi dám xé nát!!
Lục Triều Triều lạnh mặt bước đến, Tạ Ngọc Chu lập tức tránh xa Thiện Thiện.
Thiện Thiện đến gần, nhưng Lục Triều Triều lườm bé một cái thật dữ tợn, tiểu gia hỏa liền đáng thương lùi .
Dữ tợn quá, sợ quá.
Cả sảnh đường dùng bữa một bầu khí kỳ lạ bao trùm, khiến chúng nhân sợ hãi dám hó hé một lời.
“Sắp đến Trừ Tuệ Nhật , dù chúng đang ở nước ngoài, lễ tiết cũng thể qua loa.”
“Nô tỳ lát nữa sẽ lo liệu .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-686-tam-nhan-tac-nhieu.html.]
Vú nuôi thấy khí ngột ngạt, lờ ánh mắt cầu khẩn của Thiện Thiện, tìm một cái cớ bỏ .
Thiện Thiện đ.á.n.h nàng xót, nhưng dựa theo những gì trải qua, haizz, tên tiểu tử đó bao giờ đ.á.n.h oan cả! Mỗi trận đòn của , đều đáng giá! Tên tiểu tử , hề oan uổng!
“Ta… lát nữa về Long tộc một chuyến.” Chúc Mặc cúi đầu thật thấp.
Lục Triều Triều gần đây tâm trạng yên, cũng ngăn cản: “Đi sớm về sớm, dù ngươi cũng là tội phạm đào tẩu của Thần giới.”
Chúc Mặc khẽ đáp lời.
Chờ đến khi đặt bát xuống, Lục Triều Triều mới : “Ta đến phố Tây mua bánh nướng giòn.”
Trong thành một tiệm bánh nướng giòn gia truyền, nhân thịt tươi non béo ngậy, vỏ bánh giòn rụm dễ vỡ, còn rắc thêm vừng.
Thời gian thiên tai nên quán luôn đóng cửa, mấy ngày nay mới mở .
Bánh lò là ngon nhất, Lục Triều Triều mỗi ngày đều tự mua, ngay cả khi cung cũng vòng qua mua hai cái.
Thiện Thiện dám gọi nàng, liền lẳng lặng theo phía .
Lục Triều Triều mua bánh, bé liền thèm thuồng .
Đột nhiên…
Ánh mắt Thiện Thiện ngưng , thở khẽ ngừng, bất chợt tiến lên một bước, bàn chân nhỏ bé ghì chặt xuống đất.
Cậu bé tỷ tỷ, do dự mở miệng: “Ta… mời tỷ tỷ ăn!”
“Ăn bánh của , sẽ giận Thiện Thiện nữa. Được ?”
“Ôi, tiểu thật hiểu chuyện, đầy hai tuổi ? Nói năng lưu loát quá chừng.” Tiểu phiến vội vàng khen ngợi.
Lục Triều Triều thấy bộ dạng ngốc nghếch của bé, cuối cùng cũng thở dài: “Ta ăn hai cái.”
Tạ Ngọc Chu: “Ta ăn ba cái.”
“Ta ăn một cái.” A Man và Mạch Phong đồng thanh .
Thiện Thiện há miệng, nhưng tiện chỉ mời một tỷ tỷ, sờ sờ túi tiền riêng cất giấu, mắt tròn xoe đảo quanh.
Khóe mắt xuống chân : “Mời, đều mời hết!”
“Chân giò nướng nhà cũng bán chạy, các thiếu gia nếm thử ?” Tiểu phiến chỉ món chân giò bóng dầu mặt, chân giò hầm qua, nướng lửa thơm nức mùi tiêu.
Thiện Thiện c.ắ.n răng: “Mua hai cái!”
“Ôi, Thiện Thiện nhà phát tài ? Lại còn chịu khó mua chân giò nướng cho chúng !” Tạ Ngọc Chu quá rõ tiền trong túi bé, tiêu hết sợ rằng sẽ rỗng túi.
Mèo Dịch Truyện
Thiện Thiện ngẩng cằm: “Tỷ tỷ ăn, xót.”
Điều khiến Lục Triều Triều mềm lòng, khóe miệng nở nụ bé.
Thấy mấy , Thiện Thiện nhanh chóng cúi , nhấc bàn chân nhỏ . Hai lạng bạc trộn lẫn bùn đất mặt đất nhanh chóng giấu trong lòng.
A ha ha ha ha, của trời cho.
Cậu bé nhặt tiền !!
Thiện Thiện vui vẻ vỗ vỗ ngực, lóc cóc chạy theo.
Khi trở về dịch quán, v.ú nuôi chỉ huy treo những thứ dùng trong lễ Trừ Tuệ.
Cổng lớn treo kiếm gỗ đào, cửa chính còn dán thần giữ cửa, vân vân.
“Ấy , chờ một chút . Trước tiên hãy rắc chút nước lên , để xua đuổi tà ma. Mấy đêm nay tuyệt đối ngoài , yên chút nào!” Vú nuôi ở cửa, dùng cành đào nhúng nước rắc từng chút lên bọn họ.
“Đây đều là để trừ tà xua đuổi ma quỷ, Bắc Chiêu chúng cũng ngày lễ , chỉ là gọi là Trừ Tuệ Nhật.” Vú nuôi tủm tỉm.
“Trừ Tuệ Nhật còn ăn xôi nếp, bên trong gói hạt dưa rang và hạnh nhân vụn rang thơm. Vừa cho nồi hấp , lát nữa ăn hết đấy nhé.”
Mọi nhao nhao gật đầu.
Vú nuôi thấy Thiện Thiện mặt đầy vẻ vui mừng, đoán rằng hòa giải, lập tức an tâm.
Thiện Thiện định bước , v.ú nuôi đột nhiên gọi bé : “Thiện Thiện, sáng nay v.ú nuôi bỏ túi ngươi hai lạng bạc vụn, đừng để rơi mất nhé.”
Bước chân Thiện Thiện khựng .
Nụ mặt lập tức đông cứng.
“Gì? Cái gì cơ?” Thiện Thiện lắp bắp nàng.