Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 667:--- Trọng lượng của sinh mệnh ---

Cập nhật lúc: 2025-10-18 23:44:04
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lục Triều Triều mở mắt khi trời còn sáng. Vừa mở mắt, nàng vẫn còn chút mơ màng, phân biệt rõ mộng cảnh và thực tại. Nàng véo nhẹ cánh tay và bắp chân nhỏ bé của , mới lén thở phào nhẹ nhõm.

 

“Thế mà mơ thấy Huyền Ngọc ...” Lục Triều Triều trèo dậy giường, bàn tay nhỏ chống cằm.

 

“Thuở , khi hiến tế, bảy đồ sắc phong thần minh.”

 

“Huyền Ngọc phong Thần Bóng Tối, thần minh chấp chưởng Ma giới khi thu phục. Về , vì hồi sinh , nảy sinh mâu thuẫn với Thần giới.”

 

“Chàng một phen nổi giận, phản ly khai Thần giới, trở thành Ma giới chi chủ.”

 

“Tiểu tử ... ai da... thuở cả thôn đều Ma tộc đồ sát, trở thành Ma Tôn.” Cũng Huyền Ngọc giờ .

 

“Nếu cơ hội, nhất định thăm . Chàng ở Ma tộc e là sống ...” Lục Triều Triều lòng đầy lo lắng, mấy đồ khác của nàng đều gặp mặt, duy chỉ Huyền Ngọc vẫn còn đang sống những ngày tháng nước sôi lửa bỏng trong Ma tộc.

 

Lục Triều Triều thở dài thật sâu, Huyền Ngọc thật đáng thương. Chàng hẳn là căm hận Ma tộc nhất.

 

Nàng thầm niệm tên Huyền Ngọc một lát, kéo chăn che kín bàn chân và rốn, mới chìm giấc ngủ say. Mẫu từng , hàn khí từ chân mà lên, rốn và bàn chân thể lạnh, nàng lời.

 

Đợi nàng ngủ say, căn phòng đối diện mới khẽ mở.

 

Thiện Thiện mơ màng bên cạnh cửa.

 

‘Tiểu chủ thượng...’ ‘Tiểu chủ thượng... mau mau tỉnh ...’ ‘Tiểu chủ thượng... đừng kinh động bất cứ ai! Khắc cốt ghi tâm, tuyệt đối kinh động bất cứ ai!’ Tiếng gọi bên tai ngày càng rõ ràng, mỗi lúc một cấp thiết hơn.

 

Cậu giờ hơn một tuổi, khá vững vàng, chỉ lắc lư một chút, hệt như một chú vịt con.

 

“Ngươi ở ?” Cậu khẽ lẩm bẩm.

 

Cậu theo tiếng gọi thẳng ngoài, cả sân viện như chìm giấc ngủ say, một tiếng động.

 

Cậu một bước con phố tối đen, vắng lặng, thế mà chẳng hề cảm thấy sợ hãi.

 

Gió nhẹ cuốn lá rụng bay lượn, đơn độc dạo bước phố. Thỉnh thoảng vài con châu chấu bay qua, nhưng hề để ý kỹ.

 

Tiếng gọi như thể xuyên qua một loại bí pháp nào đó mà vang vọng bên tai. Cậu từng bước tiến tới...

 

Cậu dừng bên ngoài tường cung, Thiện Thiện nghiêng đầu, chút mơ màng. ‘Tiểu chủ thượng, hãy mở cửa bí mật...’

 

Thiện Thiện giơ tay vạch vẽ trong trung, rõ ràng trong đầu trống rỗng, nhưng cứ thế giơ tay là thể vẽ trận.

 

Trong trung, các đường nét liên kết thành một hình thù nào đó, mặt lập tức xuất hiện một khối sáng khổng lồ, hệt như một cánh cổng ánh sáng.

 

Thiện Thiện chút do dự bước . Trong cánh cổng ánh sáng dường như một đường hầm dài và tối tăm, một lúc lâu, mắt bỗng nhiên rộng mở.

 

Một cung điện ngầm khổng lồ khiến chút ngẩn .

 

Khoảnh khắc mũi chân chạm đất, bốn phương tám hướng đồng thanh vang vọng: “Cung nghênh Chủ thượng trở về!” Âm thanh chấn động màng nhĩ, thậm chí còn ẩn chứa sự phấn khích.

 

Thiện Thiện quanh, bốn phía đầy những hắc y nhân đeo mặt nạ.

 

Hai dẫn đầu đeo mặt nạ, dung mạo vô cùng giống , nhận họ.

 

Thuở , khi đối đầu với Lục Triều Triều, chính dùng kiếm đ.â.m thương một trong đó.

 

“Ngươi... lành vết thương ư?” Giọng còn đầy vẻ thơ ngây, nũng nịu.

 

Hắc y nhân đối diện thấy Thiện Thiện nhớ , vẻ mặt kích động: “Tạ ơn Tiểu chủ thượng thủ hạ lưu tình, Kiếm Vũ khỏi hẳn .”

 

“Tiểu chủ thượng, thuộc hạ tên là Kiếm Vũ, là tả hộ pháp của ngài.”

 

“Đây là hữu hộ pháp Kiếm Phong. Chúng thuộc hạ là song sinh, vẫn luôn vì ngài mà hiệu lực.”

 

Kiếm Phong tính tình vẻ hướng ngoại hơn, giờ phút giận tức : “Tiểu chủ thượng, Hàn Xuyên cái tên khốn kiếp , dám hại ngài!!”

 

“Thần giới quả nhiên là những kẻ lòng xảo trá! Hắn lừa gạt chúng !!”

 

“Thuở ngài Lục Triều Triều bắt giữ, vẫn luôn giam cầm ở Thần giới. Hắn sẽ cho ngài luân hồi ở nhân gian, trùng hoạch đỉnh phong! Cái tên khốn nạn , dám khiến ngài đầu thai nhà Lục Triều Triều!! Trở thành của Chiêu Dương Kiếm Tôn!!”

 

“Chủ thượng của ơi, ngài chịu khổ .”

 

“Ngài ở bên cạnh nàng , chịu bao nhiêu ấm ức chứ.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-667-trong-luong-cua-sinh-menh.html.]

“Kiếp bại trong tay Lục Triều Triều, kiếp từ nhỏ nàng áp bức. Chủ thượng... mệnh của ngài khổ sở đến .” Kiếm Phong mắt đỏ hoe, đến nghẹn ngào.

 

“Lần phận của ngài bại lộ, nàng thường xuyên ức h.i.ế.p ngài ? Hành hạ ngài ?” Kiếm Phong cứ thế lau nước mắt.

 

Thiện Thiện xong, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng gật đầu.

 

“Nàng ... nàng xa lắm!!”

 

Hai đại hộ pháp đau lòng khôn xiết: “Chủ thượng, ngài chịu tội! Tất cả là tại Hàn Xuyên đó, tên súc sinh !! Hắn nào ban cho Chủ thượng một con đường sống, cái mạng của Chủ thượng!”

 

“Chủ thượng, ngài sống khó khăn lắm ? Chắc là thập tử nhất sinh ?” Kiếm Phong nước mắt như sắp rơi, Kiếm Vũ tuy nhưng vành mắt đỏ hoe.

 

Nghĩ đến việc Chủ thượng đầu thai nhà họ Lục, thật sự cảm thấy trời đất như sụp đổ.

 

Thiện Thiện ủy khuất gật đầu: “Nàng ... cho ăn cơm!!”

 

“Còn đ.á.n.h cả m.ô.n.g nữa...” “Nàng còn đ.á.n.h cả miệng nữa...” Thiện Thiện mắt đỏ hoe tố cáo, khiến hai đại hộ vệ mà lệ rơi lã chã.

 

“Chủ thượng, giờ thì , ngài về nhà. Về nhà là , về nhà là .”

 

“Hàn Xuyên ban cho chúng một trận pháp, thể khuấy động thiên thế phàm gian. Khi phàm gian tai ương ngừng, c.h.ế.t vô . Các loại khí tức tiêu cực sẽ tăng lên, lực lượng của Chủ thượng cũng sẽ đại tăng.”

 

“Tương lai, chúng sớm muộn gì cũng thể c.h.ặ.t đ.ầ.u Lục Triều Triều, tấn công Thần giới!” Ánh mắt Kiếm Vũ lộ hung sát chi khí.

 

“Khi đó, nhân gian sẽ trở thành luyện ngục, cả nhân gian diệt vong, ai còn thể ngăn cản bước chân của Chủ thượng!”

 

Thiện Thiện , cái đầu nhỏ sợ hãi lắc lư ngừng. Khuôn mặt nhỏ nhắn cũng trắng bệch.

 

“Không ...” “Không ...” Diệt vong nhân gian? Đại tỷ ruột thịt chẳng sẽ c.h.ặ.t đ.ầ.u bóng mà đá .

 

“Không !!” Cậu vội vàng thốt một câu, trán lấm tấm mồ hôi.

 

“Hàn Xuyên, lấy dao! Không, gánh tội !” Cậu nghiến mấy chiếc răng nhỏ, ác ý .

 

Lục Triều Triều ngày ngày bắt gánh tội đành, Hàn Xuyên còn bắt gánh tội! Lão tử nữa!

 

Kiếm Phong và Kiếm Vũ : “ oan hồn nhân gian vô , lợi ích cho Chủ thượng là thật sự. Dù Hàn Xuyên tính toán gì, nhưng khi lực lượng nắm trong tay, chúng cũng chẳng còn sợ gì!” Hàn Xuyên đương nhiên sẽ bụng giúp Chủ thượng đến , ắt hẳn mưu tính.

 

Thiện Thiện mím môi, hừ hừ.

 

Hàn Xuyên diệt vong cả nhân gian, nhưng một khi tay, sẽ là tội nhân của Tam giới.

 

nếu tự tay, thể dẫn dắt Tam giới tiêu diệt chính , còn thể lập công.

 

Thiện Thiện ngày ngày gánh tội cho Lục Triều Triều, đối với chuyện , quá quen thuộc !!

 

“Ta, mới gánh cái mạng của mấy trăm vạn sinh linh phàm gian!” Không , thể g.i.ế.c .

 

Tỷ tỷ sẽ tức giận!! Rõ ràng nhân mạng đối với chẳng đáng một xu, nhưng giờ...

 

Mèo Dịch Truyện

Cậu trọng lượng của sinh mệnh trong mắt tỷ tỷ. Nhân mạng, chính là giới hạn cuối cùng của tỷ tỷ.

 

Thiện Thiện quanh: “Phá trận!” Không thể để tỷ tỷ , tất cả là do ! Khuôn mặt nhỏ nhắn của vài phần căng thẳng!

 

“Chủ thượng!!” Kiếm Phong đột ngột về phía .

 

“Trận pháp chúng bố trí lâu, nếu phá trận thì sẽ công dã tràng!”

 

“Nhân mạng tính là gì? Chủ thượng, phận của ngài định đạp lên một con đường máu! Ngài đầu thai một , chẳng lẽ còn ưu du dự cảm ư?” Kiếm Vũ thất thần .

 

Thiện Thiện sâu sắc ngước lên trung, vẻ mặt bi thương.

 

“Không ưu du dự cảm...” “Mà là thanh Chiêu Dương Kiếm trong tay nàng , c.h.ặ.t đ.ầ.u !”

 

Kiếm Vũ, Kiếm Phong...

 

“Nàng hạ ấn ký , dù chân trời góc bể, nàng đều thể tìm thấy .” Thiện Thiện sắp đến nơi.

 

“Phá trận ...”

 

Trọng lượng của nhân mạng? Không , là trọng lượng của cái mạng !

 

 

Loading...