Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 661:--- Không Phải Huyền Ngọc ---

Cập nhật lúc: 2025-10-18 12:49:05
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hai tay hai chân run rẩy, dẫn khí thất bại, thể tịch cốc, mệt đến mức ngay cả đũa cũng nhấc lên nổi. Nhiều khi, bò xuống núi. Dù , vẫn gắng gượng táo phòng, những món ăn ngon, mang đến động phủ của Lục Triều Triều. Mãi đến nửa năm , mới dẫn khí nhập thể thành công. Mức độ khổ luyện của , đầu Kiếm Tông. May mắn , khi dẫn khí thành công, thể hiện ngộ tính vượt trội, nên mới thu nhận Vô Vọng Sơn. Con đường tu hành của , quả thực vô cùng gian nan.

 

“Người đau lòng ?” Huyền Ngọc đột nhiên hỏi.

 

Lục Triều Triều chợt trợn mắt: “Đau lòng? Ta đương nhiên đau lòng! Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, các ngươi, tử nào mà đau lòng?”

 

“Một ngày thầy, cả đời cha, khụ, . Ta cũng xem như là nửa của các ngươi ?”

 

“Ngươi cả ngày chịu gọi là sư phụ, nếu ngươi chê, gọi một tiếng cũng ?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Triều Triều chút do dự, , dù sư phụ cũng chẳng khác biệt là bao.

 

Đang thì sắc mặt Huyền Ngọc đột nhiên tối sầm.

 

Hắn im lặng tiếp tục lên đường, chịu thêm lời nào. Lục Triều Triều sờ mũi, vẻ mặt đau đầu, Huyền Ngọc hỉ nộ vô thường, thường xuyên xụ mặt cho nàng xem. Ai sư phụ uất ức như nàng chứ?

 

Hai suốt quãng đường lời nào, đến nơi giao thoa giữa Linh Giới và Ma Giới, nơi đây tên là Cổ Kiều Trấn. Mười sáu năm , Ma Giới tấn công, khiến Cổ Kiều Trấn thây khắp đồng, khắp nơi tan hoang. Sau hơn mười năm hưu dưỡng sinh tức, giờ đây mới dần khôi phục vẻ phồn vinh như . Lục Triều Triều ở góc phố, bốn phía đều là tiếng rao hàng của bách tính. Nàng thích phàm nhân, thích thở cuộc sống phàm trần.

 

Nàng dẫn Huyền Ngọc thăm chốn xưa, mua ít đồ ăn, mới lặn lội đến Linh Bình Thôn. Bên ngoài thôn, những đứa trẻ chân trần đang đuổi bắt . Lại đang lùa xe bò về trấn. Những lão nhân gốc đa lớn hút t.h.u.ố.c lào, bàn tán chuyện nhà chuyện cửa. Thấy trong thôn xuất hiện những tuấn tú như trích tiên, họ đều dừng chân lén . Thấy họ dừng căn nhà đổ nát, ai nấy đều chút tò mò. Bọn trẻ cũng vây quanh, lén lút đ.á.n.h giá hai vị khách lạ mặt.

 

“Đi đến thắp hương bái lạy .” Lục Triều Triều .

 

Huyền Ngọc khẽ "ừ" một tiếng, quỳ xuống đất thành kính xé giấy, đó châm lửa. Hắn từ túi trữ vật lấy tế phẩm... Thôn dân lúc mới ngạc nhiên báo tin cho thôn trưởng, tiên trưởng đến thôn .

 

Khi lão thôn trưởng run rẩy chống gậy đến, Huyền Ngọc tế bái xong.

 

“Lão hủ là thôn trưởng Linh Bình Thôn, bái kiến tiên trưởng. Tiên trưởng đại giá quang lâm, việc gì quan trọng? Nếu cần lão hủ giúp đỡ, nguyện dâng chút sức mọn.” Phía lão thôn trưởng ít thôn dân theo.

 

Lục Triều Triều thể thấy nỗi sợ hãi trong mắt họ, lập tức an ủi: “Lão nhân gia đừng sợ.”

 

“Chúng tử Kiếm Tông, tử của , hôm nay đặc biệt đến tế bái phụ mẫu khuất.”

 

Thôn trưởng , lập tức thở phào nhẹ nhõm, thậm chí còn nhiệt tình hơn. Đệ tử Kiếm Tông thường xuyên trừ ma vệ đạo bên ngoài, năm xưa Ma tộc xâm lấn, Kiếm Tông cũng từng giúp đỡ chống đỡ tấn công. Ở Linh Giới, Kiếm Tông của Lục Triều Triều bách tính kính trọng.

 

“Thì là tiểu sư phụ của Kiếm Tông, thất kính thất kính.” Mọi đều hành lễ với nàng.

 

“Các ngươi... là thôn dân Linh Bình Thôn ?” Lục Triều Triều nhớ rõ thôn trưởng từng t.h.ả.m sát, gần như còn ai sống sót.

 

“Tiểu sư phụ, Linh Bình Thôn gì còn nguyên cư dân nào. C.h.ế.t hết ... Chúng chạy nạn đến định cư. Vị tiểu sư phụ , là đứa trẻ may mắn sống sót của thôn ? Sao từng qua?” Lão thôn trưởng khá là cảm khái, thậm chí chút kinh ngạc.

 

“Vừa lúc cứu, mang về Kiếm Tông tu hành mà thôi.”

 

Thôn trưởng cảm khái thôi: “ là nhờ họa phúc.”

 

“Ôi chao, mau mời thím Đào đến xem.”

 

“Thím Đào chính là nguyên cư dân của Linh Bình Thôn, năm xưa nhờ về nhà đẻ nên mới thoát kiếp nạn. Những năm vẫn luôn giữ nhà chịu rời . Mau mời nàng đến xem...” Thôn trưởng khá bất ngờ mừng rỡ, ngay tại chỗ một đứa trẻ hiếu động ba chân bốn cẳng chạy gọi .

 

Khi tiểu nữ đồng nắm tay bà lão tóc bạc phơ đến, Lục Triều Triều khỏi lấy hai viên linh thạch tặng cho tiểu nữ đồng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-661-khong-phai-huyen-ngoc.html.]

 

Tiểu nữ đồng mừng rỡ nhe răng .

Mèo Dịch Truyện

 

37. [Bà lão trông chỉ bốn năm mươi tuổi, nhưng mái tóc bạc trắng, trông khá tiêu điều.

 

“Thím Đào cũng là mệnh khổ, về nhà đẻ một chuyến, cả thôn đều t.h.ả.m sát. Ông bà nội, phu quân, chú em, con trai con gái một ai thoát , một đêm tóc bạc trắng. Lại còn chút điên điên khùng khùng, bình thường.”

 

Lúc , thím Đào trong thôn còn sống sót, vội vàng chạy đến, trong mắt còn đong đầy nước mắt.

 

Thấy hai như trích tiên, bước chân nàng khựng .

 

Tóc nàng rối bời, nghiêng đầu hiếu kỳ về phía Huyền Ngọc. “Tiểu tiên trưởng, ngươi tên là gì?” Giọng thím Đào khàn khàn, ánh mắt tràn đầy hy vọng, cẩn thận.

 

Huyền Ngọc rũ mắt trầm giọng : “Ta là cháu nhỏ của Huyền gia, Huyền Ngọc.”

 

“Từ sáu tuổi phụ đưa đến trấn học, chỉ dịp lễ tết mới về thôn. Thím Đào, còn nhớ ?” Hắn ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh thím Đào.

 

Thím Đào khẽ nghiêng đầu, miệng lẩm bẩm: “Huyền Ngọc... Huyền Ngọc... sách...”

 

Sau vài tiếng lẩm bẩm, nàng liền rộ lên: “ đúng , Huyền gia một đứa cháu nhỏ tên Huyền Ngọc. Nghe trí nhớ , sớm đưa đến trấn học.”

 

“Huyền gia vẫn luôn coi như báu vật, Huyền Ngọc ...”

 

“Trong thôn chỉ còn hai chúng ...” Thím Đào đột nhiên nức nở, tiến lên ôm chầm lấy Huyền Ngọc, đến xé lòng xé phổi. Thân hình Huyền Ngọc khẽ khựng , cúi đầu, dường như bờ vai khẽ run rẩy.

 

“Được , tiểu tử Huyền gia đại tạo hóa, những năm theo tiên trưởng tu hành, cũng coi như một nơi nương tựa .” Thôn trưởng tiến lên khuyên nhủ.

 

Mãi một lúc thím Đào mới bình tĩnh .

 

“Hiện giờ nàng... sống thế nào?” Giọng Huyền Ngọc nghèn nghẹn, thím Đào hỏi.

 

“Nàng cũng là đáng thương, thôn bên cạnh chính là nhà đẻ của nàng, nàng cũng về, chỉ giữ nhà. Cả thôn vẫn thường xuyên chăm sóc...” Dù , họ đều là ngoài đến, chiếm lấy nhà trong thôn. Tổng cũng nên chiếu cố vài phần. Huyền Ngọc lẽ sợ thím Đào bắt nạt, liền ban thưởng ít đồ vật cho Linh Bình Thôn, bảo Linh Bình Thôn hãy chăm sóc thím Đào thật .

 

“Thím Đào, trong thôn chỉ còn ngươi và , lý nên tương trợ lẫn .”

 

“Đây là truyền thanh ngọc bội của Huyền Ngọc, thím Đào cứ giữ lấy, việc gì cứ tìm Huyền Ngọc bất cứ lúc nào.” Hắn đưa ngọc bội cho thím Đào. Mọi thấy coi trọng thím Đào, khỏi quan tâm nàng hơn vài phần. Thậm chí ánh mắt thôn trưởng thím Đào cũng chút kích động.

 

Một thôn làng, nếu tiên trưởng chiếu cố, sẽ hơn nhiều. Huống hồ, đó tử Kiếm Tông! Hơn nữa còn mặc y phục màu xanh trắng xen kẽ, đây là trang phục của tử nội môn.

 

Đợi Lục Triều Triều và Huyền Ngọc rời , thím Đào ngọc bội thất thần.

 

Bỗng nhiên... Nàng đột ngột ném ngọc bội xuống đất.

 

“Không đúng... Không đúng...” Nàng điên điên khùng khùng lắc đầu, thần sắc kinh hoàng hoảng loạn.

 

“C.h.ế.t ... c.h.ế.t , Huyền Ngọc tan học rơi xuống sông, c.h.ế.t đuối ...”

 

 

Loading...