Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 655:--- Cả nhà gọn gàng sạch sẽ ---

Cập nhật lúc: 2025-10-18 12:48:59
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Kẻ nào cả gan càn?” Huyền Kế Xuyên ngón tay khẽ gõ long ỷ, lơ đãng hỏi.

 

Mặc tướng quân nén nỗi cuồng hỉ trong lòng: “Là Chiêu Dương công chúa do Tuyên Bình Đế đích phong.”

 

“Nghe , năm đó Bệ hạ còn từng thị tòng cho nàng?” Hắn thận trọng .

 

Huyền Kế Xuyên từ Bắc Chiêu trở về, tuyệt nhiên nhắc nửa lời về chuyện cũ.

 

Hầu như ai quá khứ của y ở Bắc Chiêu.

 

Chỉ y ở Bắc Chiêu chịu đủ khi dễ, thậm chí hạ nhân cho nghĩa nữ của Hoàng đế, hệt như một tên nô tài thật sự.

 

Ban đầu vẫn triều thần dò xét thánh ý, nhưng Huyền Kế Xuyên tâm tư bất định, hỉ nộ vô thường, hầu hạ bên cạnh y ai dám tiết lộ chút tin tức nào.

 

Đương nhiên, ban đầu cũng mạo hiểm tiết lộ tin tức.

 

khi y điều tra , lột sống một tấm da , dùng nhân sâm trăm năm giữ mạng sống, treo cửa cung cho đến khi khô quắt. Từ đó về , ai còn dám tái phạm.

 

Nụ lạnh lẽo mặt Huyền Kế Xuyên khựng , thậm chí vô thức trừng lớn đôi mắt, ai? Ai đến???

 

Chiêu Dương??

 

Triều Triều!!

 

Huyền Kế Xuyên bỗng chốc phắt dậy, Mặc tướng quân còn y dọa sợ, trái tim thót .

Mèo Dịch Truyện

 

Mặc tướng quân hít sâu một : “, là Chiêu Dương công chúa. Nghe khi nàng kế vị Nữ đế Nam Quốc, còn bắt Bệ hạ triều bái.”

 

“Nam Quốc tuy là cường quốc đầu thiên hạ, nhưng hành động thật sự là quá mức ức h.i.ế.p khác.”

 

Năm đó khi Lục Triều Triều kế vị Nữ đế, Huyền Kế Xuyên từng mặt triều thần, đối với nàng tam bái cửu khấu.

 

Nhất thời tin đồn bay tán loạn, Nữ đế ỷ từng là chủ của Đông Lăng Vương, bắt Đông Lăng Vương hành lễ quỳ bái.

 

, Đông Lăng Vương cam nguyện đời đời kiếp kiếp nô, hầu hạ nàng.

 

Mặc tướng quân cũng từng tin đồn , nhưng chỉ xòa, thậm chí cảm thấy thật nực .

 

Đông Lăng Vương là như thế nào, ai rõ hơn .

 

Y là một kẻ điên.

 

Một kẻ điên chân chính.

 

Huyền Kế Xuyên nửa phần cũng chẳng bận tâm Mặc tướng quân nghĩ gì, chỉ đầy vẻ nhiệt thành bước khỏi cửa điện.

 

“Toàn bộ văn võ bá quan, theo trẫm xuất cung.”

 

Bước chân Huyền Kế Xuyên vội vã chạy về phía ngoài điện.

 

Toàn bộ văn võ bá quan mặt mày ngơ ngác y, thấy Mặc tướng quân theo , kìm hỏi: “Mặc tướng quân, Bệ hạ khi tỉnh khi bạo ngược, lâu xuất cung, hôm nay là vì ?”

 

Mặc tướng quân nhướng mắt: “Có trò để xem .”

 

Tin đồn gì, quỳ gối gì, cam nguyện nô gì, tất cả đều là lời đồn.

 

“Mau theo kịp , lát nữa Bệ hạ sẽ nổi giận.” Mọi rùng một cái, vội vàng đuổi theo.

 

Vừa bước khỏi cửa điện, bước chân Huyền Kế Xuyên liền dừng .

 

Rồi mặt bộ văn võ bá quan, y với vẻ mặt thành kính trang trọng, cong đầu gối, cúi đầu dập đất.

 

Mặc tướng quân????

 

“Bệ hạ?!” Hắn thậm chí nhịn mà kêu thành tiếng.

 

Đông Lăng Vương khiến tin sợ mất mật thậm chí hề đầu: “Nàng nhất bộ nhất khấu, sẽ khấu đầu tới thỉnh nàng .”

 

Mặc tướng quân khí huyết dâng trào, cảnh tượng mắt chấn động đến tê dại .

 

Bệ hạ, ngài đang !!

 

“Các khanh cùng trẫm nghênh đón công chúa nhập cung.”

 

Toàn bộ văn võ bá quan , thậm chí cảm thấy hoang đường nực . Bệ hạ nhất bộ nhất khấu tiến về phía , mở miệng, nhưng thấy ánh mắt đỏ ngầu của Bệ hạ, tất cả đều lùi .

 

Bệ hạ đang dần mất lý trí.

 

Không khi nào sẽ bạo phát, sẽ phát điên, bọn họ dám mở miệng.

 

Đông Lăng Vương mỗi khi mất lý trí, đều do nhiều ẩn sĩ hợp sức khống chế y, cho đến khi y tỉnh táo. Y nuôi một nhóm tử sĩ vô cùng trung thành, dù khi mất lý trí, cũng ai thể tiếp cận.

 

Chậc! Mặc tướng quân tự rước họa , ồ , tự đập vỡ nồi cơm nhà .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-655-ca-nha-gon-gang-sach-se.html.]

Trơ mắt bộ văn võ bá quan quỳ rạp xuống phía .

 

“Mặc tướng quân, Bệ hạ sắp mất thần trí , đừng chọc giận y.”

 

Mặc tướng quân giờ khắc tức hối hận, tức vì nên câu nhất bộ nhất khấu , hối hận Lục Triều Triều dường như quan trọng hơn tưởng.

 

Hắn gần như tê dại quỳ lưng triều thần, trong lòng bất an.

 

Giờ khắc ở cửa cung.

 

“Mặc tướng quân , chính là bại tướng tay Dung đại nhân nhỉ…”

 

“Trước chính mang binh nhiều mạo phạm Bắc Chiêu, Dung Triệt tướng quân đ.á.n.h lui. Sau Dung tướng quân hồi kinh, Lục tiểu tướng quân trấn áp.”

 

“Hắn đối với công chúa hận đến nghiến răng nghiến lợi.”

 

“E rằng sẽ gây khó dễ.”

 

“Cũng tiểu chất tử năm đó đổi … bây giờ y là vua một nước .” Truy Phong ôm kiếm tựa tường, Tạ Ngọc Chu ở bên cạnh lẩm bẩm.

 

Vừa dứt lời, liền thấy một đám hùng hậu từ xa tiến gần.

 

Chỉ thấy, vị quân vương vận hoàng bào dẫn theo bộ văn võ bá quan, nhất bộ nhất khấu tiến gần nàng.

 

Lục Triều Triều mặt mày ngơ ngác.

 

“Ta chỉ là đùa một câu, bảo ngươi đích tới thỉnh. Cũng cần quỳ mà tới chứ???” Lễ nghi của Đông Lăng , nặng nề quá mức !!!

 

Huyền Kế Xuyên lời , mí mắt khẽ nhếch.

 

Sát ý còn kịp trào , liền nở một nụ ôn hòa: “Tiểu chủ tử đích lâm phàm, Kế Xuyên tất nhiên đích tới đón…” Không ai hiểu, Lục Triều Triều là sự cứu rỗi của y.

 

Nếu Triều Triều, e rằng y đợi ngày trở về Đông Lăng.

 

Y và tỷ tỷ, đều đợi ngày trở về nhà.

 

Nhờ Lục Triều Triều, giờ đây Huyền Âm thỉnh thoảng còn thể về Đông Lăng ở một thời gian ngắn.

 

Triều Triều tới Đông Lăng, y tất nhiên dốc hết thứ đối đãi nàng.

 

Không hiểu vì , y đối với Lục Triều Triều luôn một loại cảm giác thần phục khó tả.

 

Chúng thần thấy nụ mặt y, đều rùng một cái, sợ hãi cúi thấp đầu. Đây là đầu tiên, bọn họ thấy một vị Vương như .

 

Mặc tướng quân càng c.ắ.n chặt răng, căng cứng.

 

Lục Triều Triều ngẩng đầu, mặt mày kinh hãi: “Huyền Kế Xuyên, ngươi cao đến thế chứ…” Nàng mà cần ngẩng đầu mới thể y.

 

Lục Triều Triều nhảy chân.

 

Hợp chỉ là tròn trịa ?? Ta phục!!

 

Nghe nàng gọi thẳng tên Đại Hoàng đế, những phía đều hít một khí lạnh. Đông Lăng Vương nửa phần cũng tức giận, thậm chí lông mày còn trở nên ôn hòa: “Triều Triều còn nhỏ, cần vội lớn.”

 

Lục Triều Triều ngáp một cái, hai tay giang : “Ôm…”

 

Cằm bộ văn võ bá quan đều rớt xuống, trơ mắt vị Vương điên khùng của bọn họ, tủm tỉm xổm xuống, ôm lấy tiểu công chúa sải bước cung.

 

Đã tê liệt.

 

Mặc tướng quân mặt mày trắng bệch, chợt nhận , tin đồn, lẽ là thật.

 

Không, còn khoa trương hơn tin đồn.

 

Sự cưng chiều của Đông Lăng Vương dành cho nàng, còn đáng sợ hơn tin đồn nhiều.

 

Điều khiến kinh hoàng nhất là, Lục Triều Triều thể khiến Đông Lăng Vương tàn bạo khát máu, đè nén sát khí, giống như một…

 

Người hiền lành.

 

“Nghe ngươi từ khi kế vị đến nay, tàn bạo khát máu?” Lục Triều Triều tò mò hỏi.

 

Vị quân vương trẻ tuổi cau chặt mày, vẻ mặt ủy khuất: “Không , đều là bên ngoài đồn thổi sai sự thật, trẫm là khoan dung đại độ nhất, nàng tin thì hỏi các triều thần xem?”

 

Đông Lăng Vương quét mắt triều thần.

 

Toàn bộ văn võ bá quan run rẩy, đầu gật lia lịa.

 

, Bệ hạ vô cùng nhân hậu, vì triều thần yên tâm, từ đến nay bao giờ để chúng thần và nhà chia lìa, bao giờ để chúng thần cảm thấy một chút cô độc nào.” Mỗi một vị quan viên khi lên đường, đều là cả chín tộc cùng , chỉnh tề thiếu một ai.

 

Bệ hạ, thật sự vì chúng thần mà suy nghĩ.

 

 

 

 

Loading...