Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 650:--- Món nợ không thể trả ---
Cập nhật lúc: 2025-10-18 12:48:54
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phượng Ngô từ nhỏ giống Phượng tộc bình thường. Trứng của khác trắng nõn, trong suốt như ngọc. Còn trứng của nàng, bên phủ đầy những đường vân đen phức tạp, rồng phượng quấn quýt, thấy bất phàm. Đến thời điểm nở mà vẫn mãi phá vỏ. Nếu nhờ Lục Triều Triều tương cứu, e rằng nàng sớm c.h.ế.t ngạt trong trứng .
Khi nàng chào đời, thiên tượng dị thường, nàng cùng với Bán Sinh Linh Châu giáng thế. Bấy giờ Phượng Vương liền quỳ đất, lập nàng Phượng tộc Trữ quân, chỉ đợi ngày kế thừa vương vị. Bán Sinh Linh Châu của nàng đối với thần minh lẽ chẳng tác dụng gì lớn. đối với hai tộc rồng phượng cùng là điềm lành mà , là chí bảo.
Long tộc chủ về nước, nắm giữ việc hành vân bố vũ ở phàm gian, trấn giữ Tam Giới Tuyền Nhãn. Tuyền Nhãn vô cùng quan trọng, là mệnh mạch của phàm gian. Long tộc sẽ dựa thiên vận, chiếu theo quy tắc mà ban mưa cho phàm gian.
những năm đây, hậu duệ Long tộc kẻ ngoại tộc che mắt, nhẹ tin , dẫn kẻ ngoại tộc cấm địa. Tuyền Nhãn tổn hại, phạm đại tội. Nếu việc tấu lên, Long tộc chắc chắn sẽ mất khả năng hành vân bố vũ, thậm chí tước bỏ danh vị đầu thần thú, từ đó về còn truyền thuyết Long tộc nữa.
Long tộc nghĩ đủ cách để tu bổ, song chẳng hề chuyển biến , thậm chí Tuyền Nhãn ngày càng tăng tốc hủy diệt. Long Vương lo đến vò đầu bứt tóc. Được Phượng Ngô một Bán Sinh Linh Châu, vốn là thiên địa bảo vật, là điềm lành tương sinh, đồng nguyên với Long tộc. Nếu dùng để phục hồi Tuyền Nhãn, chắc chắn sẽ đạt hiệu quả gấp bội. Bởi mới chuyện cầu hôn .
Bán Sinh Linh Châu chứa đựng một nửa thọ nguyên và một nửa tu vi của Phượng Ngô, là nửa cái mạng của nàng cũng quá lời. Phượng Ngô dám chút sơ suất nào, liền đêm khuya đến Long tộc. Khi đến Long tộc, trời còn sáng, hai ánh trăng. Chúc Mặc thậm chí đầu , chỉ rằng y chân thành và tự nguyện, từng tộc nhân ép buộc. Mời công chúa yên tâm chuẩn giá thú là .
Phượng Ngô kẻ si tình, nàng cũng mong mấy phần chân tình. Long Phượng hai tộc liên hôn là để tương trợ lẫn , hai tương kính như tân, giữ thể diện cho đối phương là đủ. Dù mấy phần chân tình, dù chỉ là liên hôn. nào nữ nhân nào hướng về hôn sự? Nàng tràn đầy chờ mong, khoác lên bộ giá y đỏ thắm, bước về phía Chúc Mặc trong hôn lễ long trọng. Song ai ngờ.
Chúc Mặc lạnh nhạt liếc nàng một cái, chỉ để một câu: "Cưới nàng ý nguyện của . Ta trong lòng, xin công chúa lượng thứ." Rồi trực tiếp bỏ mặc nàng tại chỗ.
Bỏ mặc chư thiên thần Phật. Bỏ mặc hôn yến xa hoa. Chỉ để một nàng.
Nàng là công chúa Phượng tộc ngàn vạn cưng chiều, là Phượng Đế tương lai, từ nhỏ lớn lên trong kiêu hãnh. Long tộc phạm đại tội, nàng đến để cứu mạng. Dùng nửa cái mạng để cứu. Lại bỏ rơi.
Nàng vén khăn che mặt đỏ, chư thiên thần Phật lộ vẻ bi thương. Nàng là Phượng Đế trời sinh, vốn dĩ cao cao tại thượng, nàng cần sự thương hại! Nàng ghét ánh mắt thương hại đó! Nàng cố nén nước mắt cho rơi xuống, chỉ kéo một góc hỉ bào: "Sự sỉ nhục hôm nay sẽ khắc ghi lòng, hôm nay Phượng Ngô tại đây lập lời thề, nhất định sẽ khiến y đau thấu tâm can, sống bằng c.h.ế.t!" Dứt khoát cắt đứt y bào.
Phượng tộc nàng ở Long tộc chịu nhục, đón nàng về nhà. nàng cam tâm. Đêm tân hôn, khắp nơi vẫn treo lụa đỏ, song nàng đối mặt chỉ sự chế nhạo và lạnh nhạt.
Đau đớn nhất là, Long tộc ngay đêm tân hôn dùng Bán Sinh Linh Châu để tu bổ Tuyền Nhãn. Chẳng gì bất ngờ, Tuyền Nhãn hề bài xích Linh Châu. nàng, đau đớn đến mức lăn lộn trong tân phòng. Nàng từng tấc da thịt đều rỉ máu, xương cốt như sống sờ sờ hòa tan, đau đến mức đầu ngón tay cũng thể cử động. Tựa như một con cá sắp c.h.ế.t, khó khăn rạp đất thoi thóp.
"Làm mà mặt tái mét cho chứ..." Nàng khẽ vuốt ve gò má, nỗi đau đêm đó, đến nay vẫn là ác mộng thể xua tan của nàng. Chúc Mặc, ngươi thậm chí một lời xin cũng nguyện với .
Phượng Ngô cam tâm đây. Nàng tựa xe ngựa, vẻ mặt thờ ơ, cho đến khi Lục Triều Triều và Thiện Thiện bước , nàng mới nở một nụ nhạt.
"Quan tài chuẩn cho chứ?" "Tìm thời cơ thích hợp, liền tay. Ngươi nhớ đào ..." Phượng Ngô nghiêm túc .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-650-mon-no-khong-the-tra.html.]
Lục Triều Triều thở dài một , Chúc Mặc tuy ký khế ước tùy tùng với nàng, nhưng nàng luôn đối xử bình đẳng với Chúc Mặc. Cũng thật lòng xem Chúc Mặc như bằng hữu. Nàng nhắc nhở khéo léo mấy , thôi ... Chúc Mặc ở ngoài nợ nửa cái mạng, đây là nhân quả của y.
Mèo Dịch Truyện
"Được. Ngươi chớ để bản thương."
Xe ngựa kẽo kẹt tiến về phía , càng , càng cảm nhận nóng rát từ mặt đất. Dường như đại địa đang bốc cháy, khắp nơi đều dân tị nạn ngã xuống. Rất nhiều đang thì đổ gục, từ đó về bao giờ dậy nữa. Khi sắp đến gần biên giới Đông Lăng, đoàn xe cũng chịu một đợt tấn công.
Dân tị nạn kiềm chế , cuối cùng tay với họ. Ban đêm, Chúc Mặc và Truy Phong hai dám lơ là, cùng với hộ vệ canh gác.
Thiện Thiện trong lòng nhũ mẫu, mũi nhỏ khẽ ngửi ngửi. Thằng bé kéo kéo cánh tay tỷ tỷ, ánh mắt sáng rực như lửa đốt: "Bảo bối... bảo bối..."
Lục Triều Triều nghi hoặc : "Nửa đêm nửa hôm phát điên , bảo bối gì chứ?" Tối om om, chẳng thấy gì cả.
Thiện Thiện sốt ruột đến mức nhảy dựng lên. "Tiền tiền... mùi cơm cơm..." Thằng bé chỉ chỉ mũi, ngửi thấy mùi bảo bối.
Lục Triều Triều thoắt cái bật dậy. "Động phủ!" "Ở phương nào?" Lục Triều Triều kêu "oao" một tiếng nhảy lên.
Thiện Thiện nàng hù giật , chỉ về phía Đông Lăng: "Đằng ... tìm, Thiện Thiện tìm..." "Tặng tỷ tỷ..." lắp ba lắp bắp tỏ lòng trung.
Lục Triều Triều vui vẻ kêu "oao oao", ôm Thiện Thiện lên giơ cao xoay một vòng: "Thiện Thiện, tỷ tỷ yêu c.h.ế.t mất!" Chụt một tiếng hôn mạnh lên mặt thằng bé.
"Nếu tỷ tỷ thể đoạt động phủ , tỷ tỷ nhất định sẽ tạ ơn ." "Ôi chao, Thiện Thiện, tỷ tỷ đây." Mặt Thiện Thiện đỏ bừng, bộ dạng như nàng rót m.á.u gà mà hăng hái: "Tìm bảo bối, tìm cho tỷ tỷ!" Bàn tay nhỏ bé nắm chặt thành quyền. Trông chút ngây thơ đáng yêu.
Cũng chẳng ngày nghĩ gì đêm mơ đó , tối ngủ, thậm chí còn mơ thấy phương hướng của động phủ. Ối chao, bên trong vàng son lấp lánh, là bảo bối. Còn vô lương thực, hương thơm lúa mạch hòa lẫn mùi tiền, một loại hương vị khiến mê mẩn. Khi Thiện Thiện tỉnh , chút hụt hẫng. ghi nhớ đại khái vị trí động phủ, chính là ở trong cảnh nội Đông Lăng. Nhiều nhất ba ngày, là thể đến Đông Lăng.
"Tìm bảo bối cho tỷ tỷ... tìm bảo bối cho tỷ tỷ..." Tiểu Thiện Thiện lẩm bẩm trong miệng, chỉ là đó là động phủ của vị tiên quân nào. "Kẻ xui xẻo kẻ xui xẻo..." Miệng lầm bầm. Trên mặt còn lộ vài phần hả hê, ha ha ha ha, đột nhiên thật hưng phấn. Khuôn mặt nhỏ nhắn chút vặn vẹo.
"Gào..." Đang , từ xa vọng đến một tiếng gầm rống, thần sắc tức thì nghiêm nghị. Chẳng mấy chốc, trong rừng liền truyền đến tiếng rên rỉ và kêu cứu. Tiếng quỷ sói gào càng lúc càng rõ ràng, dường như đang chạy về phía . "Cứu mạng, cứu mạng a..." Mấy đàn ông gào xông , trong bóng tối dường như thứ gì đó đang đuổi theo.
"Kẻ nào? Không gần!" Chúc Mặc thần sắc nghiêm nghị, lập tức quát lớn.