Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 644:--- Toàn Tam Giới đều muốn xem náo nhiệt ---
Cập nhật lúc: 2025-10-18 12:48:48
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiên quân mặt Long Vương khẽ dừng bước.
“Bẩm Long Vương gia, bỏ lỡ đại hôn của Thái tử điện hạ thực phép. Lần đặc biệt gấp rút về...” Dáng vẻ phong trần mệt mỏi, quả thực giống như gấp rút về.
“ đúng đúng, Long Vương gia cần đa tạ, đều là đồng liêu, đó là điều nên .” Hai lập tức lẻn Long Cung.
Long Vương gia suýt nữa thì nghẹn thở, chỉ bóng lưng của họ, ngón tay run rẩy.
“Ngươi đưa thiệp mời thế nào? Có rõ là hỉ yến hòa ly ?” Long Vương giận tức.
Quy Thừa tướng rụt cổ: “Khi lão thần đưa thiệp mời, ban đầu tiểu đồng thèm ngẩng đầu, Tiên quân đang bế quan thể đến. Sau tiểu đồng hỏi, là yến tiệc gì?”
“Ta là hỉ yến hòa ly.”
“Tiểu đồng liền cầm thiệp mời trong, lâu , liền Tiên quân nhất định sẽ đến!”
Long Vương c.h.ế.t lặng.
“Hỉ yến đại hôn ngươi đến, hỉ yến hòa ly, ngươi liên đêm xuất quan, thật sự 'đa tạ' ngươi nha!” Long Vương tức đến mức mặt đỏ bừng, suýt thì ngất .
Điều khiến càng tức giận hơn là, những Tiên quân ba mời bốn gọi cũng đến, hôm nay còn kéo theo cả gia đình!
“Bệ hạ, yến tiệc thêm bàn nữa!” Ngư tinh cẩn thận đáp lời.
Long Vương gia sừng rồng đều run rẩy, môi run lẩy bẩy một lúc lâu mới nghiến răng : “Thêm!”
Một đám cẩu thứ thích xem náo nhiệt mà chê chuyện lớn!
Thuở Trúc Mặc phản tặc, các Tiên quân đều tránh xa. Giờ đây, kéo cả gia đình đến!!
Long Vương hận thấu xương.
Đại hôn năm xưa còn chẳng đông bằng hôm nay.
Nhìn thấy giờ lành sắp đến, Long Vương đang định rời , liền thấy đằng xa một thiếu niên dung mạo như ngọc quan xuất hiện.
Thiếu niên chừng mười sáu, mười bảy tuổi, mặc một y phục màu mực, trông khá lạ mặt.
khí thế toát từ thể khiến dám thẳng.
“Vị Tiên quân đây...” Long Vương ngữ khí khách sáo, trong lòng hồ nghi, đây là Tiên quân từ đến? Lại từng gặp bao giờ.
Thiếu niên nhàn nhạt : “Ta ngang qua đây, thấy tường thụy khắp trời, đặc biệt đến xin một chén hỉ tửu, tiện ?”
Long Vương sắc mặt cứng đờ.
“Tiện... tiện, mời , mời .” Long Vương quả thực nuốt đắng lòng.
Quy Thừa tướng đích mời trong.
34. [Bên ngoài tiếng rộn ràng, nhưng bên trong Long Cung bầu khí chút ngột ngạt.
Long Cung vàng son lộng lẫy, khắp nơi treo đầy hồng trù, Phượng Ngô mặc phượng quan hà bãi lạnh lùng trong gương.
“Hắn đến ?” Phượng Ngô lặng lẽ đó.
Đôi tay trắng nõn đặt lên bụng, như thể đang bảo vệ thứ gì đó.
Phía , tiểu nha Thanh Phượng hai mắt đỏ hoe: “Chưa hề.”
Dường như một tiếng thở dài vang lên, như .
Phượng Ngô khẽ nhắm mắt, nếu dũng khí mặt nàng, lẽ nàng sẽ còn mềm lòng.
Ngoài cửa một bóng .
“Che .” Nàng khẽ .
Thanh Phượng từ từ đặt khăn che mặt màu đỏ lên đầu nàng, che tầm mắt, che dung nhan của nàng.
“Giờ lành đến, xuất Long Môn.” Bên ngoài tiểu Phượng hoàng cao giọng hô.
Hô liền ba lượt, Trúc Mặc mới do dự bước về phía nàng.
Người Phượng tộc đều sắc mặt , ai nấy đều đầy phẫn hận. Trúc Mặc trầm mặc một lời, chỉ công chúa Phượng tộc đang lặng cửa, khoác bộ hỉ phục đỏ rực mà ngẩn .
Nàng đội khăn che mặt đỏ, y như lúc thành hôn năm xưa.
Hắn thậm chí còn từng rõ dung nhan của nàng.
Thuở khi thành hôn, nàng từng đích đến Long Cung chất vấn , liệu để tâm đến cuộc hôn nhân , liệu thật lòng cưới nàng ?
Lúc đó, Trúc Mặc ghét bỏ nàng, thậm chí còn thèm thẳng nàng mà đáp ứng.
Khiến cho đến tận bây giờ, vẫn từng gặp mặt chính thê danh nghĩa của .
Người vợ cưới hỏi đàng hoàng.
Hắn ngây , đột nhiên cảm thấy lồng n.g.ự.c nóng rực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-644-toan-tam-gioi-deu-muon-xem-nao-nhiet.html.]
Hắn vội vàng lôi thứ trong lòng , là một túi gấm.
Là Lục Triều Triều đưa cho , nàng , ngươi và quen một trận, dẫu cũng thiên vị ngươi vài phần.
Mèo Dịch Truyện
cũng chỉ là vài phần mà thôi.
Rốt cuộc Trúc Mặc phạm sai lầm lớn, với .
Trúc Mặc nắm chặt túi gấm, Lục Triều Triều là công chính vô tư. Nàng, hẳn là khuyên đừng hòa ly .
Dù , là với công chúa Phượng tộc.
Trúc Mặc liếc túi gấm, ném túi gấm bồn hoa, rơi giữa đám hoa.
Thanh Phượng đảo mắt, lạnh lùng hừ một tiếng.
“Còn mau đến tiễn công chúa xuất môn!”
“Nếu Long Vương tái tam cầu khẩn, nếu sợ Long tộc của ngươi diệt tộc, nhất định sẽ bắt ngươi quỳ xuống đưa công chúa về Phượng tộc!” Thanh Phượng hận đến ngứa răng, nhưng công chúa khẽ nắm tay nàng , Thanh Phượng đành bất bình ngậm miệng.
Trúc Mặc mím môi, Thanh Phượng đưa tay công chúa cho , khẽ khựng .
Do dự một thoáng, liền tiến lên đón lấy bàn tay mềm mại của nữ tử.
Bàn tay nhỏ bé trắng nõn, mềm mại như xương, tựa như ngọc bạch dương chi thượng hạng.
như lửa đốt, đột ngột buông .
“Ngươi gì ! Ngươi nhục nhã công chúa ? Thuở sự chứng kiến của Tam giới, ngươi vứt bỏ công chúa ở hỉ yến, ngươi giở trò cũ ư? Rốt cuộc ngươi còn chà đạp công chúa đến mức nào nữa!” Thanh Phượng lập tức buông lời mắng chửi.
Trên mặt Trúc Mặc thoáng hiện sự do dự, khoảnh khắc , nhớ đến A Ngô.
Thấy vẻ mặt giận dữ của Phượng tộc, liền thấy tân nương mặt đưa tay áo cho .
Thanh Phượng tức đỏ mắt, nước mắt chực trào.
“Công chúa nhà , xứng với ngươi. Để ngươi nhục nhã đến !”
Trúc Mặc nắm tay áo, từng bước tiễn nàng xuất môn.
Bên ngoài Long Cung vô cá chép hóa rồng, chư thần khắp trời vây xem, trong ba lớp ngoài ba lớp, đông hơn đại hôn năm xưa vô .
“Hỉ yến gì thú vị bằng hỉ yến hòa ly...” Một trong các Tiên quân lẩm bẩm.
“Bế quan lúc nào cũng thể bế, loại kịch ngàn năm khó gặp.”
“ ? Ê, vị Tiên quân lạ mặt, hình như từng gặp?” Có hỏi thiếu niên áo đen.
Thiếu niên áo mực chỉ lộ vài phần nhạt: “Bế quan nhiều năm, đặc biệt đến xin một chén rượu uống.”
“Tân nương kìa...” Một tiếng hô vang, ào ào sang.
“Trúc Mặc tiện xuất môn, chỉ thể tiễn công chúa đến đây.” Trúc Mặc thanh âm lạnh nhạt, đây là câu đầu tiên của trong gặp mặt .
“Xin .” Trúc Mặc thấp giọng lẩm bẩm.
Phượng Ngô khẽ dừng bước, ngay đó lạnh lùng , ngoảnh đầu mà đón gió bước khỏi cổng Long Cung.
Gió biển thổi tung khăn che mặt màu đỏ lên một chút, loáng thoáng lộ chiếc cằm sáng bóng, nhưng chỉ trong chớp mắt biến mất.
“Cung nghênh công chúa hồi gia.”
“Cung nghênh công chúa hồi gia...” Phượng hoàng trời bay lượn, đồng thanh gáy vang.
Phượng loan xa uy nghi nghênh đón công chúa về nhà, cánh hoa bay lả tả khắp trời trông thật náo nhiệt và hỉ khí.
“Ai mà ngờ , đây là hỉ yến hòa ly...” Khách khứa vây xem liên tục than thở.
Trúc Mặc trong Long Cung, vô thức xoa ngực.
Trơ mắt Phượng loan xa xa.
Rõ ràng chán ghét cuộc hôn nhân , cuộc hôn nhân lừa dối vì viên linh châu cộng sinh, rõ ràng ngày ngày nghĩ đến việc hòa ly.
đến ngày thực sự hòa ly, phát hiện, bản dường như bao nhiêu niềm vui.
Thậm chí, trong lòng chút phiền muộn.
Hắn xuyên qua cổng Long Cung bên ngoài, tròng mắt trợn to: “Phụ vương hồ đồ , hỉ yến hòa ly còn đông hơn hỉ yến đại hôn?”
Bạng tinh u u : “Bọn họ , là đến xem kịch đó.”
“Nghe thiệp mời hỉ yến hòa ly đặc biệt săn đón, còn đến tận cửa để xin nữa.”
Trúc Mặc...
Đôi khi thật sự g.i.ế.c !