Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 640:--- Bốc Chu ---
Cập nhật lúc: 2025-10-18 12:48:44
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Đừng… đừng .” Thiện Thiện vụng về từ trong lòng móc chiếc khăn tay, lóng ngóng lau nước mắt cho .
Mạch Phong mắt đỏ hoe: “Ta , chỉ là cát bay mắt.”
Thiện Thiện hai tay đút túi: “Ồ…”
“Đưa bùn đất… tìm, tìm… thỏ con!” Cậu bé hất cằm, lắp bắp .
Mạch Phong khẽ sững sờ. Tạ Ngọc Chu đang ngoài xe ngựa, Truy Phong cưỡi ngựa. Giờ khắc , trong xe ngựa chỉ và Thiện Thiện.
Mạch Phong lau nước mắt: “Tìm ai? Quả Quả và Thụy Thụy? Ngươi thể tìm bọn họ ?” Chàng tràn đầy kinh ngạc.
Thiện Thiện đắc ý gật đầu: “Giờ Tý, tìm hang!”
Mạch Phong vẻ mặt cuồng hỉ, lắc đầu: “Thiện Thiện, đa tạ Thiện Thiện lòng , nhưng thể ảnh hưởng đến ngươi. Người c.h.ế.t như đèn tắt, duyên phận của với Quả Quả và Thụy Thụy chỉ đến đây thôi, cứ để bọn họ hết đoạn đường .”
Thiện Thiện nghiêng đầu. Cậu bé rõ ràng Mạch Phong , nhưng tại kiềm chế bản ? Bởi vì ảnh hưởng đến ? Chàng bảo vệ ?
Nhiều cảm xúc Thiện Thiện hiểu rõ, giờ khắc đang bò bên cửa sổ, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Khi trở về dịch quán, trời về khuya.
Suốt ngày bôn ba mệt mỏi, kiệt sức từ lâu, khi tắm rửa đơn giản liền sớm nghỉ ngơi.
Thiện Thiện nắm lấy tay áo Mạch Phong, nhũ mẫu liền : “Đêm nay chi bằng Mạch Phong công tử cùng Thiện Thiện ngủ chung? Nô tỳ còn đầu thấy Thiện Thiện công tử thích một đến .”
Truy Phong hỏi Mạch Phong, Mạch Phong vui vẻ nhận lời, đó mới nghỉ ngơi.
Ngủ đến nửa đêm, Thiện Thiện mở mắt.
Từ khi trở về từ thôn, bé vẫn luôn cảm nhận một luồng khí lạnh lẽo theo Mạch Phong. Giờ khắc , Thiện Thiện mở mắt … liền thấy một đôi mắt xanh xám sưng húp đang bò mặt .
Chóp mũi chạm chóp mũi.
C.h.ế.t đuối, t.h.i t.h.ể ngâm nước sông lâu ngày khó mà đẽ, giờ khắc còn mang theo chút mùi tanh của nước sông.
Thụy Thụy liền bò đầu giường Thiện Thiện, thẳng .
“Thụy Thụy, ngươi gì đó? Đến quá gần phàm nhân sẽ hao tổn thọ nguyên, ngươi mau qua đây.”
“Đại ca ở đây.”
“Phật khí ở Liên Hoa Thành quá nồng đậm, chúng thể ở lâu. Nhìn đại ca xong thì mau rời … Đáng tiếc đại ca vẫn luôn thể thấy .” Quả Quả ưu sầu Mạch Phong giường.
Thụy Thụy khẽ nghiêng đầu: “Ta cứ thấy, thể thấy …”
Cậu chỉ Thiện Thiện.
Quả Quả chớp mắt Mạch Phong, đầu : “Làm thể, mới…” Vừa đầu, Thiện Thiện chống dậy, tiểu oa nhi bụ bẫm đang đầy vẻ tò mò bọn họ.
“Ôi, thể thấy mà! Ta lừa !” Thụy Thụy lập tức nhảy dựng lên.
Thiện Thiện liếc bọn họ một cái, giơ tay vung lên, liền đ.á.n.h hai giấc mộng.
Không lâu , Thiện Thiện liền thấy tiếng phát từ giấc mộng của Mạch Phong.
Thiện Thiện khinh thường bĩu môi, bé còn tưởng hai dám hiện chứ.
Khi gà gáy, chân trời hé rạng một tia nắng ban mai.
Thụy Thụy và Quả Quả nắm tay giường Thiện Thiện: “Đại ca tâm địa sẽ phúc báo, chúng cuối cùng cũng yên lòng … Cảm ơn ngươi.”
Hai , đón ánh bình minh rời .
Hướng đến tương lai thực sự.
Mạch Phong tỉnh dậy trong nước mắt, nhưng khóe miệng mỉm , dường như giải thoát. Thấy Thiện Thiện thức dậy, còn chút ngượng ngùng: “Thiện Thiện, mơ thấy các của .”
“Bọn họ đến tìm để từ biệt, bọn họ kiếp tuy ngắn ngủi, nhưng những ngày tháng ở bên vui vẻ.”
“Thiện Thiện, thật hạnh phúc. Tuy gì cả, nhưng cảm thấy sở hữu nhiều thứ.”
Mạch Phong học theo nhũ mẫu chăm sóc Thiện Thiện, ôm bé dùng bữa.
Mạch Phong ham học, hơn nữa tính cách vô cùng trầm .
Truy Phong phát hiện linh căn, dứt khoát tự chỉ dạy .
“Hôm nay là sinh nhật một tuổi của Thiện Thiện, Bắc Chiêu bên sớm gửi quà đến, đặt ở đường đường .”
27. [“Hôm qua Đại tế tư gửi thiệp mời đến, cần mời bọn họ cùng tham gia yến tiệc mừng thôi nôi ?” Trúc Mặc hỏi.
28. [Tạ Ngọc Chu liếc xéo y một cái: “Ngươi để Đại tế tư đến trảm yêu trừ ma ư?”
“Cứ để cả nhà chúng tự qua .”
29. [Lục Triều Triều thì sợ Đại tế tư phát hiện, nếu Thiện Thiện đầu thai nhà nàng, e rằng ai cũng đoán phận của Thiện Thiện. Tuy nhiên, Tạ Ngọc Chu gặp thì thôi .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-640-boc-chu.html.]
“Thân phận của Thiện Thiện dù cũng khác thường, e rằng sẽ gây nhiều chuyện thị phi, cứ ở nhà mà tổ chức thôi.”
“Đồ vật bắt thôi nôi chuẩn xong ?” Lục Triều Triều hỏi.
Nha mỉm đáp: “Đã sớm chuẩn xong .”
Bữa trưa vô cùng thịnh soạn, nhờ ngày sinh nhật một tuổi của Thiện Thiện, bé cũng một chiếc đùi gà mềm rục.
Ăn xong bữa trưa, nhũ mẫu liền lo liệu cho bày biện đầy đủ các vật phẩm bắt thôi nôi.
“Đây là tướng quân ấn do Dung tướng quân tặng.”
“Đây là ngọc bội do Trấn Quốc Công sai phi ngựa cấp tốc đưa đến, là vật gia truyền của Dung gia.”
“Đây là ngọc như ý do Bệ hạ ban thưởng.”
“Đây là Hoàng hậu nương nương ban thưởng… Đây là Thái hậu nương nương ban thưởng, đây là Đại công tử, Nhị công tử, Tam công tử ban thưởng…”
Hứa Thời Vân còn sai gửi đến vật may mắn, đều là những vật thường dùng để bắt thôi nôi.
Hôm nay Thiện Thiện mặc đồ đỏ chói, trông vô cùng hân hoan.
Nhũ mẫu bế bé lên bàn, bàn trải khăn đỏ, phía bày vô vật phẩm. “Thiện Thiện, mau bò lên phía , chọn lấy thứ con thích nhất…”
Mạch Phong cầm trống lắc tay ở phía trêu chọc : “Thiện Thiện mau đây…”
Thiện Thiện chầm chậm bò về phía , cảm thấy một sự hổ khó tả.
Cầm lấy bút lông , nhũ mẫu mặt mày hớn hở: “Ôi chao quá quá, thi đỗ Trạng Nguyên lang, một nhà ba Trạng Nguyên, rạng rỡ tổ tông!” Lời dứt, ‘tách’ một tiếng, Thiện Thiện liền ném bút lông xuống bàn.
Nhũ mẫu…
Cậu bé cầm lấy bảo kiếm, nhũ mẫu còn kịp mở lời, bé hất xuống bàn.
Ngay đó cầm lấy ngọc như ý Hoàng đế ban tặng, ném.
Quà của Đại công tử, Nhị công tử, Tam công tử tặng, ném.
Quà ruột tặng, ném.
Tướng quân ấn của cha ruột, ném.
Báu vật gia truyền của tổ phụ ruột, ném ném ném.
Trong nháy mắt, mặt bàn bé dọn sạch. Tạ Ngọc Chu lặng lẽ từ trong lòng móc một chuỗi tràng hạt: “Có ?”
Bàn chân mũm mĩm của Thiện Thiện đạp một cái, tràng hạt rơi xuống đất.
Ta, Thất Tuyệt, định nghĩa.
Không bắt thì bắt!
Tuổi bé tuy nhỏ, nhưng khả năng cảm nhận cực kỳ nhạy bén. Trong khoảnh khắc, bé nhận sắc mặt đều .
Ngay cả Lục Triều Triều, cũng đang đen mặt bé.
Thiện Thiện lanh lẹ bò dậy, lảo đảo lao về phía Lục Triều Triều.
Mở bàn tay nhỏ xíu xông lòng tỷ tỷ, siết chặt vạt áo tỷ tỷ.
Mọi sững sờ.
Sắc mặt Tạ Ngọc Chu xụ xuống: “Đồ nịnh hót, bắt thôi nôi bắt tỷ tỷ của ngươi, ngươi thật nịnh bợ đó!”
Nhũ mẫu mày mặt hớn hở, khép miệng .
“Bắt tỷ tỷ thể tính là nịnh hót chứ? Theo tỷ tỷ , mới thể ít đường vòng, đúng tiểu thiếu gia?”
“Mau, thư một phong, bẩm báo tướng quân và phu nhân.”
“Thiếu gia bắt thật , bắt thật tuyệt, bắt lấy Chiêu Dương công chúa!”
Lục Triều Triều vốn đang lạnh mặt, nhưng thấy Thiện Thiện ‘chụt’ một tiếng để một nụ hôn má nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn bướng bỉnh của nàng đỏ bừng.
“Đừng tưởng bắt , sẽ đối với ngươi mềm lòng.”
“Ta đây là sắt đá vô tình đó, đừng để nắm nhóp tóc của ngươi…”
Vừa , Thiện Thiện ‘chụt’ một tiếng hôn lên má nàng.
Một vẻ mặt nịnh bợ.
Triều Triều… thôi , Thất Tuyệt ngốc đến mức , cứ bảo vệ chút .
Mèo Dịch Truyện