Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 638:--- Một chén một đũa ---
Cập nhật lúc: 2025-10-18 12:48:42
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Phải cha ngươi cũng là kẻ độc ác.” “Nương ngươi gả về nhiều năm, một lòng tận tụy với Lý gia, ngày thường việc nhà việc cửa đều một tay quán xuyến, lao lực đến mức trông còn già hơn cha ngươi.” “Lại vì Lý gia sinh con dưỡng cái, lo toan bao năm. Chân mới qua đời, hài cốt kịp lạnh, rước mới cửa.” Đáng thương nhất vẫn là hai đứa trẻ. Có kế, sẽ cha ghẻ.
“Sau khi Đổng thị sinh hạ Thụy Thụy, coi như cục vàng cục bạc. Ngày thường quản thúc cực kỳ nghiêm khắc.” “Người đàn bà cũng , ai, thừa lúc con ngủ trưa lén lút về nhà chồng khoe khoang. Khoe thể sinh con…” “Nào ngờ con tỉnh giấc xuống sông mò cá, c.h.ế.t đuối…” “Ai, chuyện cũng chẳng trách ai . Mẹ kế của ngươi, mệnh con trai.” Trưởng thôn thở dài một tiếng. Nếu chuyện cứ thế mà qua, lẽ chẳng đến nỗi thở dài như . là phận trêu ngươi.
“Khi đứa trẻ rơi xuống nước, dân làng tin đều ồ ạt chạy . Vừa khéo kế ngươi từ bờ bên sông về nhà, gần đứa trẻ đang vùng vẫy nước.” “Người bờ bèn gọi nàng giúp…” “Trong đám đông lẩm bẩm, đứa trẻ giống Quả Quả, đại để là Quả Quả… Người đàn bà , thấy đứa trẻ vùng vẫy trong nước, trôi nổi chìm nổi căn bản rõ mặt mũi, nhưng vóc dáng thì cỡ Quả Quả, mặc y phục của Quả Quả, liền đầu mà rời .” “Khi dân làng mắng nhiếc nàng thậm tệ, trai bơi giỏi liền nhảy xuống cứu . từ bờ bên sông bơi qua lỡ thời gian…” Khi vớt đứa trẻ lên, bụng nó chướng phình, gò má xanh xao, mà c.h.ế.t đuối từ lâu.
Điều khiến kinh ngạc hơn nữa là, đứa trẻ c.h.ế.t đuối là Thụy Thụy.
Lập tức chạy về Lý gia báo tin. Đổng thị về nhà đẩy cửa cẩn thận liếc một cái, con trai nàng đang đắp chăn, lưng về phía ngủ trưa, vẫn tỉnh giấc. Vừa đầu thấy la lớn: “Lý Phú Quý, Lý Phú Quý, mau đến đây, con trai ngươi c.h.ế.t đuối !”
Đổng thị nhíu mày, sờ lên đóa hoa cài bên thái dương, sắc mặt lộ vẻ vui. “Quả Quả c.h.ế.t đuối, ngươi cứ để dân làng chôn cất là . La hét ầm ĩ gì? Đừng kinh động giấc ngủ trưa của Thụy Thụy!” “Con yểu mệnh từ đường tổ tiên, tuyệt đối đừng mang về đây.”
Bà lão truyền lời đập đùi một cái, la lớn: “Cái gì mà Quả Quả, là Thụy Thụy, Thụy Thụy! Thụy Thụy mặc quần áo cũ của ca ca nó, xuống sông mò cá, c.h.ế.t đuối trong sông !” “Vừa vùng vẫy trong nước là con trai ruột của ngươi, Thụy Thụy!” “Còn mau !” Giọng bà lão chút thê lương, Thụy Thụy miệng lưỡi ngọt ngào, dù Đổng thị lòng dân, dân làng vẫn yêu quý .
“!” Đổng thị chợt giật . Chân mày nàng chợt lạnh : “Ngươi nguyền rủa con trai gì! Nó ngoan lắm, đang ngủ trưa ở nhà mà.” Nói xong, dường như chút hoảng loạn đẩy cửa. Chợt vén chăn lên. Nhìn thấy trong chăn, mà là một cái gối.
Đổng thị cả mềm nhũn ai oán một tiếng, liền gào thét chạy về phía bờ sông. Nàng chạy, đám đông nhường một lối , lúc mới nhận … Cái bụng nhỏ chướng phình mà là con trai ruột của nàng !
Nàng quỳ mặt đất, ôm lấy t.h.i t.h.ể con trai nhỏ, từng bạt tai từng bạt tai tát mặt , tát đến mức mặt mũi sưng vù. “Con xuống sông gì? Con mặc quần áo của gì? Con ơi, con của ơi…” Đợi đến khi dân làng tìm Lý Phú Quý về, Đổng thị đến ngất lịm. “Đấy, nhà ngươi đang lo tang sự cho Thụy Thụy đấy. Người đàn bà , nhầm lẫn tưởng Quả Quả yểu mệnh, ầm ĩ chuyện con yểu mệnh từ đường tổ tiên. Bây giờ con trai ruột c.h.ế.t , ai cho Thụy Thụy từ đường tổ tiên, nàng sẽ treo cổ tự tử ở nhà đó.” “Đáng giận đáng hận.” Dân làng ba câu hai lời xong, Mạch Phong nhất thời trầm mặc.
“Thôi , dẫn ngươi dời mộ. Nương ngươi khổ cả đời, may mà ngươi chí khí, nàng cửu tuyền cũng thể nhắm mắt .” Trưởng thôn đích dẫn lên núi . Đường trong làng khó , bèn xuống xe ngựa, theo trưởng thôn núi. Đứng ở lưng chừng núi, Mạch Phong thấy một căn tiểu viện xa xa mà ngẩn . Nơi đó đèn đuốc sáng trưng, khắp nơi đều đốt lửa, ẩn ẩn thể thấy tiếng gõ gõ đập đập, hình như đang tang sự.
Mèo Dịch Truyện
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-638-mot-chen-mot-dua.html.]
“Nê Nê… ghét ?” Thiện Thiện sấp lưng Truy Phong hỏi.
Mạch Phong cúi thấp đầu, khóe mắt dường như lệ chảy qua, nhưng trong bóng tối, rõ lắm. Giọng buồn buồn, cúi đầu : “Tuy Đổng thị dung thứ cho , nhưng Thụy Thụy thực đối đãi với và Quả Quả cũng tệ.” “Hắn còn nhỏ, chẳng gì. vẫn luôn bi bô gọi ca ca, luôn thích lẽo đẽo theo , đuổi cũng . Lúc ăn cơm, còn lén lút giấu bánh màn thầu trong ngực. Dù n.g.ự.c bỏng đỏ, cũng mang cho .” Dù Đổng thị cho phép Thụy Thụy tiếp xúc với , nhưng Thụy Thụy vẫn luôn lén lút giúp đỡ . Đây cũng là lý do từng đối đầu trực diện với Đổng thị. Hắn thà dẫn Quả Quả rời . Sau khi rời nhà, một là nhớ thương mẫu khuất, hai là, nhớ nhất chính là Thụy Thụy.
Mạch Phong cúi thấp đầu, ánh trăng, mắt đỏ hoe. Dường như vai đang khẽ run rẩy.
Đêm đó, đốt cháy quan tài của ruột Mạch Phong. Mạch Phong tiến lên khấu hai lạy, đến thu tro cốt mẫu hộp gỗ đàn hương. “Có về xem ? Sau khi ngươi và Quả Quả rời , Thụy Thụy ngày ngày trong làng tìm kiếm các ngươi.” “Gặp ai cũng hỏi, thấy ca ca nó .” “Hắn là một đứa trẻ .” Trưởng thôn vô cùng cảm khái.
“Ta thắp cho Thụy Thụy một nén hương.” Mạch Phong ôm hộp tro cốt của xuống núi. Khi xuống núi, ngang qua một con suối nhỏ, tiện tay nhổ hai nắm cỏ xanh đặt lên gò đất một gốc cây lớn. Lại từ trong n.g.ự.c áo lấy một củ cà rốt nhỏ. Mạch Phong trong mắt sáng lên một tia sáng: “Thuở nhỏ lên núi cắt cỏ, gặp một cặp thỏ con rơi bẫy, thỏ con nhỏ, kẹp đứt hai chân.” “Ta liền dùng dây leo buộc , lén lút mang chúng về.” “ thỏ con thương nặng, nương tìm một ít thảo dược, cũng chữa khỏi cho chúng.” “Sau , và nương liền chôn chúng gốc cây , tránh cho t.h.i t.h.ể chúng rơi miệng dã thú. Mỗi lên núi, đều hái một ít quả dại đặt ở đây, hy vọng kiếp chúng lo ăn uống.” Mạch Phong quyến luyến gò đất một cái, mới rời .
Truy Phong liếc một cái: “Không lâu khi trở về, mẫu ngươi m.a.n.g t.h.a.i ?”
Mạch Phong sững sờ: “Phải, cũng thật trùng hợp, khi về thì thai .” “Hơn nữa cũng thích ăn quả dại, tên gọi ở nhà là Quả Quả.”
Truy Phong gật đầu, ôm Thiện Thiện gì. Thiện Thiện sấp vai , suy tư.
Xuống núi , nhanh dân làng báo cho Lý Phú Quý, Lý Phú Quý hai mắt đầy tơ máu. Đổng thị ngây ngốc chiếc quan tài nhỏ, đôi mắt mơ màng, gò má bầm tím đến nay vẫn tiêu tan.
“Lý Phú Quý, con trai ngươi về .” “Mạch Phong về , hơn nữa còn cùng quý nhân, đại cơ duyên nữa chứ.”
Tiếng gọi bên ngoài kinh động Lý Phú Quý, Lý Phú Quý chỉ một đêm như già nhiều, chậm chạp bước khỏi cửa sân. Liền thấy đại nhi tử ăn mặc hoa lệ cách đó xa.