Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 611:--- Không Thể Dây Vào ---
Cập nhật lúc: 2025-10-18 12:46:19
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lục Triều Triều còn bước lên xe ngựa, Ngọc Châu dẫn mẫu tiến đến. “Công chúa, chuyến một khi biệt ly chẳng đến bao giờ mới thể tương kiến. Ngọc Châu ắt sẽ ngày ngày cầu nguyện, nguyện Công chúa bình an thuận lợi, vui vẻ vô ưu.” Ngọc Châu quỳ gối chân Lục Triều Triều, thành tâm thành ý dập ba cái đầu. Ngọc Châu hiểu rõ, Công chúa đại nghĩa, lợi chỉ một nàng, mà còn hàng vạn hàng ngàn nữ tử thể tự chủ vận mệnh của . Cũng chẳng ai , Ngọc Châu từ nay về , liền trở thành ủng hộ kiên định của Lục Triều Triều. Cho đến c.h.ế.t, vẫn luôn ghi nhớ công chúa của nàng. “Ngọc Châu ắt phụ kỳ vọng của Công chúa!” Trong mắt nàng sáng lấp lánh, tựa như chứa đựng muôn vàn tinh tú. Lục Triều Triều mím môi, khóe miệng hé một nụ nhạt: “Ta ở Kinh thành chờ nàng nhập Kinh, khi chính là đại diện cho việc học thành tài, đại diện cho việc sẽ giẫm lên đám học giả cuồng vọng tự đại , khoa cử nhập sĩ.”
Ngọc Châu gật đầu lia lịa.
Bên cạnh, nhũ mẫu ôm Thiện Thiện, Thiện Thiện ngẩng đầu Ngọc Châu. Ngọc Châu cũng đầu . Ngọc Châu dừng một chút, chẳng hiểu vì , nàng của Công chúa, cảm thấy vô cùng thiết. Nàng đón lấy giỏ tre từ tay mẫu : “Công chúa, đây là đồ ăn vặt mài răng do Ngọc Châu tự tay . Tiểu công tử Thiện Thiện mười tháng tuổi, đang tuổi mọc răng, thể dùng . Mong Công chúa chớ chê…” Nàng mong mỏi Thiện Thiện. Thiện Thiện đang chằm chằm nàng, xòe bàn tay nhỏ mũm mĩm .
Lục Triều Triều bất đắc dĩ: “Nhũ mẫu, nhận lấy .” Nàng duyên phận giữa Thiện Thiện và Ngọc Châu.
Thấy Lục Triều Triều nhận lấy, Ngọc Châu mặt mày rạng rỡ nở nụ . Tự tiễn Lục Triều Triều lên xe ngựa, Ngọc Châu cũng rời , từng bước theo xe ngựa.
Khi ngang qua sân đập lúa, sân lúa ngập tràn một cỗ huyết khí. Vương gia lão thái thái chịu ba mươi trượng trách, liền gắng gượng một ngã xuống đất, miệng đầy máu, m.ô.n.g m.á.u thịt be bét. Giờ khắc thấy Ngọc Châu, khỏi run rẩy nâng một bàn tay lên: “Chiêu… Chiêu Đệ, mau… mau tới đỡ !” Giọng nàng run rẩy, khí nhiều khí ít, một chữ ba , chỉ còn một thở. Ngọc Châu bước chân khẽ dừng, ánh mắt rơi nàng , còn vẻ ti tiện như ngày . Ánh mắt nàng trong veo, cực kỳ bình tĩnh. Lẳng lặng nàng thoi thóp, lẳng lặng nàng cầu xin.
Mọi đều từng tận mắt chứng kiến cảnh nàng lão thái thái nhận tội, đều đó là một hài tử hiếu thuận. Giờ khắc , quan sai vẫy tay: “Tiểu cô nương mau , lão thái bà trong tay hại ít hài nhi, đáng tổ mẫu của ngươi .” “Phì… Nàng cũng xứng ư. Chẳng khinh thường tôn nữ ? Cầu tôn nữ gì? Lão yêu bà độc ác, cứ xem ngươi c.h.ế.t , đám hài nhi hại chịu buông tha ngươi !” Lão thái thái ánh mắt chợt rụt , hoảng sợ phát tiếng khò khè, nên lời. Ngọc Châu khẽ , đầu rời . Quan sai bĩu môi: “Lão thái bà ngươi, mệnh hưởng phúc .” “Ngươi còn ư? Chiêu Đệ nhà ngươi, , Công chúa ban tên Ngọc Châu. Cô nương Ngọc Châu hôm nay học viện nữ tử báo danh, đại nho khen ngợi, hài tử , tương lai e rằng tiền đồ lớn.” “Tổ tiên Vương gia nhà ngươi coi như phước lộc. Chỉ tiếc là… chậc chậc… nhà ngươi phúc khí.” “Nếu là cô nương nhà , ắt ngàn cưng vạn chiều mà nuôi dưỡng, để nàng chăm chỉ học hành. Tương lai rạng rỡ tổ tông.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-611-khong-the-day-vao.html.]
Mèo Dịch Truyện
Lão thái bà sấp đất, mặt trời gay gắt nung nóng mặt đất bỏng rát, chân trần cũng thể bỏng rộp. nàng phát lạnh, tựa như đang ở trong hầm băng, cảm nhận chút ấm nào. Nữ tử, cũng thể rạng rỡ tổ tông ? Con ngươi đục ngầu dần nhắm , mắt, là bóng dáng tôn nữ dần xa. Khoảnh khắc nhắm mắt, nàng dường như thấy tiếng của những hài nhi hại. Nàng dường như vô tiếng bao vây, giữa mùa hè nóng bức, lạnh thấu xương.
Trong xe ngựa. Nhũ mẫu ôm Thiện Thiện : “Tiểu công tử vốn dĩ thích để ý ai, cũng chẳng tại , dường như cực kỳ thích cô nương Ngọc Châu. Chỉ cần thấy tiếng nàng, liền vểnh tai ngẩng đầu nàng.” “Xem kìa, còn vén rèm lên, tự bò nữa.” Lục Triều Triều mà . Trong lòng chỉ suy nghĩ, đại sư , Thiện Thiện là tà quỷ chuyển thế, sinh hung bạo hiếu sát. vô tình cứu Ngọc Châu. Nàng nghĩ, là chính là tà há trời định?
Nghĩ tới nghĩ lui, khóe miệng nàng hé một nụ nhạt, từ trong túi áo lấy một viên kẹo, dịu dàng đưa tay Thiện Thiện: “Ăn …” Giọng chứa ý , vô cùng dịu dàng. Thiện Thiện thấy tiếng , run rẩy cả , cánh tay nổi một tầng da gà. Sợ hãi viên kẹo đó. Toàn đều dùng sức, cả lùi về , hai tay ngừng vẫy vẫy biểu thị cự tuyệt. Lục Triều Triều mặt nhỏ sa sầm: “Ngươi c.h.ế.t , là đang đưa t.h.u.ố.c độc cho ngươi ??” Nàng trừng mắt, mặt nhỏ trở nên dữ tợn. Thiện Thiện sững sờ, hoảng sợ tan biến, thản nhiên nhận lấy kẹo, còn toe toét ngây ngô với nàng. Cái giọng điệu quen thuộc , mới đúng là tỷ tỷ của . An tâm, an tâm! Kẹo nhét miệng, má phồng lên đến nỗi miệng khép , nước dãi chảy ròng ròng. Lục Triều Triều mí mắt giật giật, bệnh gì !!
Xe ngựa kẽo kẹt rời khỏi thôn làng. Ngọc Châu ở cửa thôn, ngừng vẫy tay cho đến khi xe ngựa khuất xa. Càng về phía Phạm Quốc, càng thêm nóng bức. Khi gần đến biên giới Phạm Quốc, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm. Thoát ly Minh Tâm, mấy vị thần linh càng lúc càng . Đã đến mức cần Lục Triều Triều ngày ngày truyền linh khí. “May mắn là dùng Minh Tâm để tẩm bổ một thời gian, nếu , e rằng thần hồn sớm tan rã .” Chúc Mặc lau mồ hôi lạnh trán, Tông Bạch Thượng Thần là rõ ràng nhất. Giờ khắc , bọn họ nghỉ chân trong một ngôi miếu ven đường. Trong miếu thờ vô thần linh, trong đó thần tượng thuộc về Tông Bạch Thượng Thần và những khác, trở nên ảm đạm chút ánh sáng. Khắp nơi giăng tơ nhện, dường như ai quét dọn, lớp vỏ ngoài của thần tượng bong tróc. Lục Triều Triều khẽ chạm thần tượng Tư Pháp Chính Thần, lớp vỏ tượng lả tả rơi xuống. Trong khoảnh khắc, liền ầm ầm đổ sập. “Thần Giới tự phế thần cách của mấy vị đại nhân, Tam Giới liền thể vì bọn họ mà xây miếu lập tượng. Niệm lực của tín đồ liền thể vì bọn họ mà tẩm bổ thần hồn.” Truy Phong thở dài một .
Tông Bạch cùng những khác trong xe ngựa, A Manh nghiền Bàn Đào thành nước, từng chút một nhỏ để tẩm bổ cơ thể. Tạ Ngọc Chu như đống lửa, thỉnh thoảng lén Lục Triều Triều. Nơi đây ở rìa Phạm Quốc, ngày mai vượt qua sa mạc, liền thể đến đô thành Phạm Quốc. “Có rắm thì thả , ngươi bộ tịch gì?” Lục Triều Triều Tạ Ngọc Chu đảo mắt trắng dã. Tạ Ngọc Chu hì hì một tiếng. “Hai chúng chính là cùng sống cùng c.h.ế.t, hoạn nạn thấy chân tình mà. ?” Hắn nịnh nọt Lục Triều Triều. “Ngươi sẽ bán cho Phạm Quốc chứ?” Hắn nghiêm túc hỏi. Lục Triều Triều mặt nhỏ sa sầm. “Ta là loại như ?” Nàng trợn tròn mắt đầy vẻ tức giận. Tạ Ngọc Chu liếc nàng một cái, nghiêm túc : “Ngươi là!” Lục Triều Triều????
Thiện Thiện khoanh chân đất, đang ôm bình sữa ực ực uống sữa. Thấy cảnh , liền há miệng, lộ mấy cái răng một cách méo mó… Còn bắt chước dáng vẻ của Tạ Ngọc Chu, líu lo lẩm bẩm: “Nị thịch nị thịch nị thịch…” Trên mặt còn vẻ mặt kỳ quái, nháy mắt nhăn mũi. Cười đến nỗi thẳng , vặn vẹo ngã vật đất. Chuyện của tỷ tỷ thật ho hề hề hề…
Đột nhiên… Hai cặp mắt như ăn thịt tới, khí tức thì ngưng trệ. Tiếng của Thiện Thiện chợt tắt. Không lâu , trong ngôi miếu đổ nát vang lên tiếng long trời lở đất. Vừa nức nở lẩm bẩm: “Không… dám nữa…” Sẽ bao giờ dám xem chuyện của tỷ tỷ nữa, hu hu hu…