Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 602:--- Ta không trộm! ---
Cập nhật lúc: 2025-10-18 12:46:09
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hoàng đế sắc mặt khó coi.
"Trẫm tiên tổ thác mộng, nay Tam giới thai nghén một con đại yêu, tên là Thất Tuyệt. Thất Tuyệt là tà vật do trọc khí tụ hợp mà thành. Trọc khí tràn phàm gian, tà vật hoành hành, Minh giới cũng vì thế mà giới nghiêm. Thậm chí Thượng giới, cũng chịu ảnh hưởng."
Tuyên Bình Đế vốn lo lắng vì yêu tà hoành hành phàm gian, nay càng lo lắng hơn.
Chúng triều thần , trong lòng chốc lát chùng xuống.
"Chẳng lẽ Tam giới cách nào đối kháng với Thất Tuyệt ?" Trấn Quốc Công lão đại nhân , giọng lộ mấy phần sát khí.
Lăng mộ Dung gia cũng đào lên, Trấn Quốc Công vốn đang ở nhà dỗ cháu trai, giờ khắc vội vã đến đây.
"Trẫm hỏi qua tiên tổ, Thất Tuyệt đầu nhập luân hồi, chỉ sợ sẽ dấy lên gió tanh mưa m.á.u ở phàm gian. Chỉ mong thể bình an vượt qua kiếp nạn ..." Đây cũng là nguyên nhân Tuyên Bình Đế khuyến khích nữ học.
Phàm gian thế yếu, tất yếu nỗ lực tu hành, cố gắng hết sức tự bảo vệ bản .
con đường tu hành cực kỳ gian nan, nếu sư phụ dẫn dắt, nếu tẩu hỏa nhập ma, thì hại nhiều hơn lợi.
Mà trong nữ học các môn học tu hành thuật pháp.
Các phu tử Triều Triều mời đến, nhất định sẽ tồi.
"Thôi , nhiều vô ích. Ngược chỉ thêm ưu tư. Việc tạm thời đừng truyền ngoài, để tránh gây hoảng loạn." Tuyên Bình Đế lập tức hạ lệnh, bách tính an mới là đại sự.
"Phàm gian còn năng lực tự bảo vệ, đừng để ma đầu Thất Tuyệt chú ý. Hắn nếu nhắm phàm gian, phàm gian chỉ sợ kêu trời trời thấu, gọi đất đất chẳng ." Tuyên Bình Đế bất đắc dĩ, hoàng lăng trộm, thật là một sự sỉ nhục lớn, còn dám bắt về quy án.
Điều càng khiến Tuyên Bình Đế hoảng sợ là, trọc khí đổ ngược phàm gian.
Hắn mở đàn tế cầu Thần giới cứu mạng, nhưng Thần giới, chút phản ứng.
Sau đó liên hệ với vài nước xung quanh, mà đều từng nhận hồi đáp của thần minh.
Hắn từng cho bất cứ ai, sợ hãi gây phàm gian chấn động.
Lúc trong đầu thậm chí nảy sinh một loại suy nghĩ kỳ quái.
Thần minh, chăng từ bỏ phàm gian? Vì đối với phàm gian chút hồi đáp? Lúc nếu tấm lòng của Chiêu Dương, e rằng phàm gian sớm trở thành một vùng luyện ngục. Toàn bộ phàm gian, đều sẽ biến mất.
Hắn bằng chứng, chỉ là suy đoán, đương nhiên dám . Chỉ là, việc vẫn luôn lơ lửng đầu , cực kỳ sợ sẽ hóa thành đại đao, trọng kích phàm gian.
Trong lòng , đối với thần ít mấy phần kính trọng.
Mèo Dịch Truyện
Nhiều thêm chút do dự.
Chỉ âm thầm nghĩ hết cách để phàm nhân thể năng lực tự bảo vệ. Quân đội các nước phàm gian, sớm lén lút tu hành thuật pháp.
Chúng triều thần trong lòng ấm ức, nhưng nhớ tới sự tồn tại của Thất Tuyệt, khiến Minh giới hoảng loạn giới nghiêm, Thượng giới cũng chút cách nào, bọn họ đành thôi.
Chỉ trong lòng đem Thất Tuyệt mắng cho ch.ó má.
Lục Triều Triều vẻ mặt ngơ ngác, Thất Tuyệt???
Nàng kéo kéo tay áo thiếu niên: "Thất Tuyệt gánh vạ ngươi !"
Thiếu niên một tay chắp lưng, khẽ ho một tiếng, vô cùng lúng túng. Nếu kỹ, vành tai trắng nõn của sớm ửng đỏ.
"Dù thì Thất Tuyệt cũng chẳng thứ lành gì, cứ để gánh vạ ." Lục Triều Triều xổm đất lẩm bẩm.
Lần lăng mộ trộm, Tuyên Bình Đế cùng các triều thần đành nuốt trôi cục tức .
"Truyền Khâm Thiên Giám tìm ngày lành an táng cho các vị tổ tiên ." Tuyên Bình Đế phất tay, hướng ngoài lăng mộ bước .
"Bệ hạ, còn vật tùy táng?" Quan viên Lễ bộ hỏi.
Tuyên Bình Đế lưng về phía bọn họ, mặt gần như dữ tợn, quốc khố gì còn đồ để chôn cất cùng? Hắn gần như sắp tức đến ...
"Các vị lão tổ tông bận tâm những thứ , thêm hai bộ y phục hóa là , tất cả các vật phẩm đều hóa đủ cả." Hoàng đế xong, trong lòng thầm nghĩ, đợi trẫm c.h.ế.t, tuyệt đối hậu táng.
Cái gì mà vật tùy táng, cái gì mà Kim Lũ Ngọc Y, tất cả đều cần!
Các triều thần một cái, lập tức dặn dò gia đinh: "Truyền lệnh xuống, chuẩn thêm vật tùy táng, đơn giản liệm an táng."
Dù cũng thể vượt qua các vị lão tổ tiên của hoàng lăng.
Không ai , từ nay về , phong trào hậu táng xa hoa của Bắc Chiêu liền từ đó đoạn tuyệt.
Mọi c.h.ử.i bới lẩm bẩm về thành, khi Lục Triều Triều trở về phủ, là đêm khuya.
Trấn Quốc Công phu phụ Thiện Thiện sắp xa, mấy ngày nay cũng ở tạm trong phủ.
Hứa Thời Vân lập tức sai chuẩn bữa khuya, bôn ba một đêm, thực sự mệt mỏi.
"Phu nhân yên tâm, trong phủ chuẩn sẵn đồ ăn. Nô tỳ liền sai dọn cơm ..." Đăng Chi lúc sắp ngoài, sai ở bếp chuẩn bữa khuya, các chủ tử trở về nhất định dùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-602-ta-khong-trom.html.]
Giờ khắc lúc dùng đến.
Hứa Thời Vân mệt mỏi gật đầu, trong nhiều nha , duy nhất Đăng Chi là nàng yêu thích nhất.
"Thiện Thiện ngủ ?" Nàng thấy hai vị lão nhân Trấn Quốc Công lo lắng, liền hỏi nha .
"Vẫn ạ, hôm nay các chủ tử đều ở nhà, tiểu thiếu gia Thiện Thiện quấy mấy . Nô tỳ bế đến gặp các vị... đoán chừng thấy cha , lòng hoảng loạn đây mà."
Không lâu , v.ú nuôi liền bế Thiện Thiện ngoài.
Tổ phần Dung gia đào, Trấn Quốc Công mặt mày ủ dột, thấy tiểu tôn tử yêu quý mới tủm tỉm đón lên.
"Mau cho ông nội bế bế..." Trấn Quốc Công nhiều năm mới mong chờ một tiểu tôn tử như , yêu đến tận xương tủy.
Hai vị lão nhân bế Thiện Thiện nỡ buông tay.
Đợi dùng xong bữa, Thiện Thiện sớm buồn ngủ đến nỗi mở mắt, mới v.ú nuôi bế về phòng.
Lục Triều Triều giường, u uẩn thở dài.
Ánh mắt Thiên Đạo đầy ai oán.
"Toàn là đồ thể thấy ánh sáng..." Ta trộm một đống đồ thể thấy ánh sáng, hóa ngươi cũng trộm một đống đồ thể thấy ánh sáng.
Ai...
Thiếu niên mặt đầy áy náy: "Ta... tìm cho ngươi chút ít?"
Lục Triều Triều mặt đầy kinh hãi: "Không cần cần, thôi !! Cầu xin đấy..."
"Thật sự cần trộm mộ nuôi !!"
Lại còn trộm mộ nhà , sợ cha ngoại tổ đ.á.n.h c.h.ế.t mất!
6. ["Sau cho dù răng rụng hết, cũng trám răng vàng, tuyệt đối trám răng vàng!!" Nàng sờ chiếc răng nhỏ trắng nõn nà, nhỏ giọng thề thốt.
C.h.ế.t còn cạy mất răng, thật sự thảm.
Nàng ai oán ôm từng rương vàng bạc châu báu, mà nước mắt.
Giàu , dường như giàu.
Ngoài cửa, Trúc Mặc lén lút lẩm bẩm với A Ngô: "Ta thấy Triều Triều và thiếu niên , xứng đôi..."
A Ngô nên lời nàng: "Triều Triều mới bao nhiêu tuổi, xứng đôi cái gì mà xứng đôi... Ngươi tưởng giống như ngươi, đầy đầu tình tình ái ái, c.h.ế.t thế nào cũng ?"
Trúc Mặc gãi gãi đầu: "Hai bọn họ khí chất đồng lõa, khá xứng đôi."
A Ngô???
"Ngươi bớt , thiếu niên dễ chọc , sợ ngươi c.h.ế.t thế nào cũng nữa." A Ngô lườm một cái, mới về phòng ngủ.
Đêm khuya, vạn vật tĩnh lặng.
Thiện Thiện cuộn tròn giường ngủ ngon lành.
Kể từ khi nữ học xây dựng, mấy ngày nay thực sự ngủ một giấc ngon. Trong mơ còn quỷ sói tru, cũng oan hồn vương vấn, kéo theo đó tâm trạng cũng còn cáu kỉnh.
Chỉ là, đêm nay chút yên bình.
Trong giấc mơ...
Bốn phương tám hướng ùn ùn kéo đến vô tiếng mắng chửi, khuôn mặt nhỏ thoáng chốc vặn vẹo thành một khối, bịt kín đầu cố gắng cách ly âm thanh ngoài.
"Ngươi tà vật đáng c.h.ế.t , đào mộ tổ nhà , ngươi c.h.ế.t tử tế!"
"Súc sinh, súc sinh, tiền của c.h.ế.t ngươi cũng trộm!"
"Tà vật chính là tà vật, điều học, học trộm mộ!" Bên tai tràn ngập vô tiếng mắng chửi, dường như mẫu ? Có ngoại tổ? Lại cả ông nội yêu nhất... còn nhiều chú bác từng gặp.
Trán Thiện Thiện phủ đầy mồ hôi lạnh, nhắm chặt mắt khỏi giãy giụa...
Đạp tung chăn gấm, y phục vén lên, lưng lộ vài vết roi hung tợn.
Hắn thẳng tắp từ giường dậy.
"Ta... !!" Tiểu tà vật xé lòng xé phổi gào thét, giọng còn mang theo tiếng nức nở, tủi đến nỗi nước mắt tuôn rơi.
Ta trộm!
Rốt cuộc trộm cái gì ?!!!